Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 172 - Chương 172: Thêm Một Điểm Sẽ Khiến Cô Ấy Kiêu Ngạo

Chương 172: Thêm Một Điểm Sẽ Khiến Cô Ấy Kiêu Ngạo Chương 172: Thêm Một Điểm Sẽ Khiến Cô Ấy Kiêu Ngạo

“Oa! Dáng đẹp quá!”

“Chẳng lẽ viện chúng ta còn giấu một vị đại mỹ nữ tuyệt sắc à!”

“Thôi đi, dáng người đẹp thì có ích lợi gì? Nói không chừng chỉ là một sát thủ bóng lưng(*) thôi.”

(*)Sát thủ bóng lưng: (tiếng lóng) chỉ một người có dáng nhìn từ phía sau rất đẹp, nhưng khuôn mặt thì chưa chắc đã đẹp.

Hai vị viện trưởng và các giám khảo ngồi bên trên đều căng thẳng nhìn bóng lưng xinh đẹp trên sân khấu, đến thở mạnh cũng không dám.

Làn sương từ từ tản đi, ánh đèn sân khấu cũng toàn bộ sáng lên, bóng hình xinh đẹp kia đã ngồi vững vàng trước đàn tranh.

Tất cả mọi người đều thấy rõ dung nhan của cô gái Hạ Hiểu Bạch này.

“Thật...... Thật xinh đẹp!”

“Trời ạ, từ giờ trở đi cô ấy chính thức trở thành nữ thần trong lòng tôi?”

“Ông nội ơi, cháu biết yêu rồi!”

Dung nhan lịch sự tao nhã của Hạ Tiểu Bạch được trang điểm nhẹ nhàng như đóa hoa mai thanh lệ, khóe mắt hoa đào nở rộ, con ngươi sáng long lanh như câu hồn đoạt phách.

Bộ váy cổ trang thời Tống màu xanh phác họa nên dáng người yểu điệu của anh, một nửa bắp chân tinh tế lộ ra bên ngoài, đường nét ưu nhã, phảng phất như được tỉ mỉ gọt thành, chân ngọc trắng như tuyết nổi bật trên nền sân khấu.

Diệp Cẩm Thành kích động đứng lên, ông không ngờ viện của mình còn có một nữ sinh xinh đẹp tuyệt trần như vậy.

“Ha ha, ai nói viện chúng ta không có đại mỹ nhân nào.”

Mấy vị giám khảo biết rõ nội tình bên trong đều kinh hãi sắp rớt cằm xuống đất, bởi vì bọn họ đều cảm thấy cô gái này đẹp đến mức khó tin.

Bọn họ thậm chí còn muốn xông thẳng lên sân khấu kiểm tra xem Hạ Tiểu Bạch có phải búp bê hay không.

Diệp Cẩm Thành dương dương đắc ý nhìn Lý Chính Thanh cười nói.

“Xem ra vẫn là nữ sinh viện văn học của chúng ta xinh đẹp hơn rồi, ha ha!”

"Xin lỗi nha viện trưởng Lý, tôi quên không nói trước cho ông, viện chúng tôi còn cất giấu một đại mỹ nữ tuyệt sắc."

Lý Chính Thanh nhìn dáng đắc ý của ông ta, tức giận đến nghiến răng, hừ một tiếng.

“Cuộc thi này không chỉ dựa vào nhan sắc mà còn phải xem tài nghệ, bình hoa di động thì có ích gì chứ?”

“Có dám cược thêm hay không?”

Diệp Cẩm Thành có chút do dự... Nhưng hiện tại tên đã lên dây không thể không bắn.

Dù sao múa “Hồng chiêu nguyện” cũng đã mất mặt rồi, có mất mặt thêm nữa cũng chẳng sao.

“Được, cược thêm cái gì?”

“Rất đơn giản, sau khi nhảy xong thì học chó bò, bắt chước tiếng chó sủa......”

“Kiểu gâu gâu gâu á!”

Hạ Tiểu Bạch tao nhã ngồi vững trước đàn tranh, mười ngón tay thon thả, da trắng nõn nà.

Đôi môi đỏ mọng thản nhiên cười nhạt, tay ngọc nhẹ nhàng lướt trên dây đàn, cầm huyền khẽ rung lên, phát ra tiếng đàn trong trẻo, tiết tấu nhịp nhàng, tựa như âm thanh của nguồn suối mát.

Điệu nhạc chậm rãi, không vội vàng dồn dập, trong trẻo như đóa sen trong nước.

Tiếng đàn tranh tinh tế liên miên uyển chuyển, hàm súc đa tình giống như mưa mùa hạ, trong sự thanh u lộ ra ý vị sâu sắc, những nỗi ưu sầu lặng lẽ tan biến, nỗi nhớ nhung dần hiện rõ.

“Đây là ca khúc gì! Rất êm tai, nghe rất hay!”

"Đây là ca khúc

"Oa, nhanh lên Baidu, đêm nay chắc phải nghe đi nghe lại thôi, nghe bài này trước lúc ngủ là đúng bài rồi.”

"Thật thoải mái, cảm thấy như đang được nằm dưới chòi nghỉ mát, cảm nhận cơn mưa mùa hè nhẹ nhàng rơi trên những bông sen trong hồ vậy.”

“Mặc dù không hiểu gì nhưng tôi cảm thấy cô ấy rất lợi hại! Hạ Hiểu Bạch giỏi nhất.”

Tất cả mọi người dường như đã đắm chìm trong giai điệu nhẹ nhàng.

Cho đến khi bàn tay Hạ Tiểu Bạch dừng lại, chậm rãi đứng dậy.

Tất cả mọi người mới tỉnh táo lại.

“Hết rồi à!”

Diệp Cẩm Thành cũng đẩy mắt kính, ông cũng cực kỳ thích nhạc Cổ phong.

Ông cũng không có bất kỳ tư tâm nào, cầm nghệ của nữ sinh trước mắt chắc chắn là hạng nhất.

Đôi mắt băng thanh của Hạ Tiểu Bạch nhìn về phía ban giám khảo, sau đó lướt xuống khán đài. Anh nhẹ nhàng vén mái tóc như tơ, ngón tay khẽ vuốt vài sợi tóc dính bên môi, hơi khom người, nở nụ cười nhàn nhạt.

“Màn biểu diễn của tôi đến đây là kết thúc, hy vọng mọi người sẽ thích.”

"Cũng hy vọng các thầy cô giáo, các học trưởng, học muội kỳ nghỉ hè sắp tới trôi qua thật vui vẻ thoải mái.”

“Cảm ơn mọi người!”

Ánh mắt trong suốt như ngọc, tràn đầy ấm áp, khóe miệng khẽ cong giống như trăng lưỡi liềm hoàn mỹ, vài sợi tóc đen theo gió bay lên.

Giọng thiếu nữ thanh thúy dễ nghe như vậy.

Như tiếng chuông gió uyển chuyển... như một cơn gió mát nhẹ lướt trên mặt hồ vào đêm hè, khiến lòng người thư thả mà tươi mát.

Bắc Phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập(*)

(*)Tạm dịch: phương Bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập. Một câu thơ cổ của Trung Quốc: Bắc quốc có một thiếu nữ xinh đẹp vô song, khí chất ôn hòa nhã nhặn.( Ca ngợi vẻ đẹp độc nhất vô nhị và khí chất vô song xuất chúng của nhân vật chính.)

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment