Hạ Tiểu Bạch chỉ cảm thấy ngực mình càng ngày càng nặng.
Anh cúi đầu xuống nhìn, bắt đầu có sự tăng thêm rõ ràng.
Hạ Tiểu Bạch lập tức hoảng sợ, anh vốn đã đệm, nhưng bây giờ có biến đổi, như vậy sẽ lộ ra quá rõ ràng.
Anh nhìn xung quanh, may mắn thay có một nhà vệ sinh gần đó, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ.
"Mọi người đợi chút, tôi vào nhà vệ sinh một lát."
“Chạy chậm chút..…”
Hạ Tiểu Bạch trực tiếp đi vào phòng vệ sinh nữ, mọi người đều sững sờ.
"Hình như là Tiểu Bạch vào phòng vệ sinh nữ." Lý Lương nói.
Phong Tiểu Tĩnh tức giận nhìn anh : “Cậu nghĩ bây giờ Tiểu Bạch đi vào phòng vệ sinh nam thì sẽ như thế nào ?”
Phùng Bàn Tử chảy nước dãi : “Chắc là sẽ có tư tưởng dung tục, không có giới hạn !”
Sau khi đóng cửa lại, Hạ Tiểu Bạch nhanh chóng lấy tấm đệm ra, trên đó vẫn còn thoang thoảng mùi thơm ấm áp của cơ thể.
Tất nhiên đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là anh chỉ cảm thấy có một cảm giác tội lỗi vô cùng lớn trước ngực.
Anh nghiến răng cố gắng dùng dải vải thắt chặt lại nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường cong rõ ràng.
Lúc Hạ Tiểu Bạch đi ra khỏi phòng vệ sinh, khi đi anh cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng, dù sao cũng nặng hơn rất nhiều.
Bây giờ anh không dám chạy............. Nếu không chắc chắn sẽ giống như thạch.
Anh quyết định buổi tối đi ngủ lại nghiên cứu tiếp.
Đào Na Na tiến lên, ôm lấy cánh tay trắng như tuyết của Hạ Tiểu Bạch, cười nói : "Đi vào thôi."
Hạ Tiểu Bạch chỉ có thể miễn cưỡng khôi phục lại vẻ mặt ban đầu, cố nặn ra nụ cười "Ừ" một tiếng.
Một nhóm người bước vào sơn trang.
Mặc dù bây giờ trời đã tối nhưng bên trong vẫn rất náo nhiệt.
Các đường phố chính đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều người đến đây để nghỉ dưỡng.
Phần lớn đều là sinh viên đại học trẻ tuổi như bọn họ hoặc là gia đình, bạn bè cùng nhau đến.
Hai bên đường có rất nhiều quán ăn đặc sản, còn có nhiều rượu ngon làm quà lưu niệm.
Những bể rượu thuộc mọi kích cỡ cứ như vậy sừng sững đứng ở đó, ánh đèn đủ loại màu sắc chiếu lên rất đẹp, mùi thơm rượu say đắm lòng người.
Mấy người vây Hạ Tiểu Bạch ở trung tâm, để tránh bị người ta quấy rối.
Không còn cách nào, suốt dọc đường đi số người quay đầu lại nhìn anh quá nhiều, các chàng trai đến bắt chuyện với anh cũng có thể xếp thành hàng dài rồi.
Mấy người Đào Na Na cũng không hiểu tại sao Hạ Tiểu Bạch lại đột nhiên trở nên tiên khí phơi phới như vậy.
Nó thực sự mang đến cho người ta một hơi thở thần tiên không màng thế sự.
Mấy người đến một cửa hàng bán đồ lưu niệm.
Hạ Tiểu Bạch cầm mặt dây chuyền pha lê trong tay lên, thoạt nhìn phát sáng lấp lánh, anh quyết định mua một chiếc cho Thu Hi.
"Ông chủ, mặt dây chuyền này bán thế nào ?"
Sau khi rời khỏi cửa hàng trang sức, Hạ Tiểu Bạch còn khen ông chủ là người tốt, không ngờ lại tặng miễn phí cho anh.
"Ông chủ này thực sự là một người tốt."
Đào Na Na nũng nịu cười nói : "Cậu không nhìn dáng vẻ vừa rồi của ông chủ, suýt chút nữa thì dán con ngươi lên người cậu."
Chu Thanh dùng ánh mắt không kiêng nể gì cả nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Bạch : "Tiểu Bạch, hay là đi lấy chút rượu, mọi người cùng nhau uống, tôi mời."
Triệu Trình xoa xoa tay : “Hì hì, tôi thấy đề nghị này hay đấy.”
Mọi người trong ký túc xá đều biết tửu lượng của Hạ Tiểu Bạch rất thấp, về cơ bản chạm vào rượu là say.
Một khi say rồi, há chẳng phải bọn họ muốn làm gì thì làm sao ?
Lý Lương cũng giơ ngón tay cái lên : “Rượu ở đây nhất định rất ngon.”
Hạ Tiểu Bạch có chút không nói nên lời, nhìn vẻ mặt dung tục của mấy người, sao anh lại không biết mưu toan của bọn họ được chứ.
Nếu thực sự uống say, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Anh chỉ cười : “Tôi không có hứng thú.”
Đào Na Na liếm đôi môi anh đào : "Tớ muốn thử một chút."
Đôi mắt to của Phong Tiểu Tĩnh nhìn bể rượu tráng lệ : "Nhìn có vẻ rất ngon, tôi cũng muốn nếm thử."
Mấy nam sinh Chu Thanh, Triệu Trình nhìn nhau.
Bọn họ đều hiểu ngầm trong lòng, chuốc say mấy cô gái cũng là một trong những mục đích của bọn họ.
"Mấy người đẹp muốn uống thì cứ mua thôi."
Đào Na Na khóe miệng hơi nhếch lên, tửu lượng của cô rất tốt, căn bản không có gì phải sợ.
Cô cũng có mưu toan của riêng mình, chính là chuốc say Hạ Tiểu Bạch.
Hì hì... A hem, sao lại có cảm giác như mình là gái hư vậy nhỉ ?
Mấy người lấy vài bình rượu, đựng trong những chiếc bình sành màu đất cổ đại.
Tìm một mái đình nghỉ mát vô cùng tuyệt vời để ngắm cảnh đêm của mùa hè rồi ngồi xuống.
Đào Na Na ngay từ đầu đã bám lấy Hạ Tiểu Bạch, không muốn tách khỏi.
Đừng nói là mấy chàng trai, ngay cả hai cô gái còn lại cũng có chút không vui.
"Na Na, cô độc chiếm Tiểu Bạch rồi, chúng tôi cũng muốn dính sát."
Phong Tiểu Tĩnh cũng gật đầu : “Tôi cũng vậy.”
Triệu Trình nói : "Nói thế nào đi nữa, Tiểu Bạch cũng từng là một thành viên của ký túc xá chúng tôi, mấy cô gái các người đúng thật là xởi lởi."
Đào Na Na cứ làm như không nghe thấy gì, coi mấy người như là vô hình.
------
Dịch: MBMH Translate