Giai điệu thanh nhã từ tốn mà u ám.
Dây đàn tạo nên âm thanh đầy đau khổ mang hàm ý sâu sắc như đang nói lên sự bất công trong cuộc đời của cô gái.
Cô cúi đầu chơi đàn không ngừng, tiếng đàn kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra trong cuộc đời cô.
Giai điệu vừa bi thương vừa giận dữ thể hiện một cách sống động nỗi buồn và sự tức giận của nữ chính rơi vào ma đạo khi cô tự tay giết chị gái mình vì người yêu.
Hoàng Giáo Chủ đã hoàn toàn đắm chìm vào câu chuyện trong tiếng đàn của cô gái.
Không biết đã qua bao lâu...
Trời chiều nghiêng bóng.
Sau khi kết thúc giai điệu cổ điển kéo dài, cô gái váy xanh thanh lịch kia ngừng đàn một cách lạnh lùng rồi ngước mắt lên nhìn.
Đôi mắt điềm tĩnh hoàn mỹ kia bộc lộ khí chất của vạn vật trên thế giới, trực tiếp đánh sâu vào tâm hồn của Hoàng Giáo Chủ.
Thanh kiếm trong tay ông ta cũng run rẩy rớt xuống đất.
Dựa theo kịch bản thì lúc này thanh kiếm kia nên được gác lên cổ nữ chính mới đúng.
Đạo diễn cũng ngây ngẩn cả người.
Dù ông ta nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính nhưng cũng bị tiếng đàn của đối phương làm rung động.
Tuy nhiên không đem lại kích thích lớn như Hoàng Giáo Chủ đang tiếp xúc gần.
Bây giờ kiếm của Hoàng Giáo Chủ đã rơi xuống đất, trong nhất thời ông ta cũng không biết kêu dừng như thế nào.
Phải biết Hoàng Giáo Chủ là một diễn viên lão luyện trong vòng giải trí, rất hiếm khi xảy ra chuyện thất thố như thế này.
Đạo diễn trực tiếp ném kịch bản trên tay lên đầu biên kịch đang ngơ ngẩn.
"Đi lên nhắc Hoàng Giáo Chủ một tiếng!”
Biên kịch sờ lên đầu đi lên phía trước khua chân múa tay để ra dấu với Hoàng Giáo Chủ.
Hồi lâu...
Hoàng Giáo Chủ mới phản ứng được mình vậy mà thất thố, ông ta ra hiệu với đạo diễn.
Đạo diễn mới dám hô ngừng.
Đạo diễn đi lên trước hỏi: "Hoàng Giáo Chủ, có cần quay lại cảnh này một lần không!”
Hoàng Giáo Chủ hơi không kiên nhẫn lắc đầu: "Kết cục để cho nữ chính tu thành chính quả với nam chính đi.”
"Cảnh này diễn rất tốt, tất cả tâm tư tình cảm của nữ chính đều được biểu lộ qua tiếng đàn.”
"Tôi tin rằng khán giả sẽ vô cùng đồng ý với kết cục như thế này.”
Đạo diễn cho biên kịch một ánh mắt ra hiệu: “Sửa lại kịch bản phía sau đi!”
Biên kịch thật sự muốn đánh người.
Mấy biên kịch đã thức suốt mấy đêm cho kết cục này, bây giờ lại muốn thay đổi. ε=ε=(giận °Д°)
Hạ Tiểu Bạch nhẹ nhàng bước đến trước mặt đạo diễn, môi anh đào khẽ nhếch hỏi.
"Đạo diễn, Hoàng Giáo Chủ thấy em đàn được không."
"Nếu đàn không được hay mong mọi người đừng chê cười "
Đạo diễn muốn lên tiếng nhưng lại bị Hoàng Giáo Chủ trừng một cái.
Hoàng Giáo Chủ nhìn mỹ nhân trước mặt một cách say mê.
Ánh hoàng hôn màu vàng càng làm khuôn mặt cô thêm phần mềm mại đáng yêu, mái tóc dài vàng óng xõa ra một cách tùy ý thêm phần linh hoạt kỳ ảo.
Ông ta không hề keo kiệt mà giơ ngón cái với Hạ Tiểu Bạch: “Đàn thật sự quá hay.”
"Thật sự là một cô gái tài năng, không những xinh đẹp mà còn tinh thông âm nhạc cổ truyền.”
"Giai điệu em đàn đã phát huy một cách vô cùng tinh tế tiềm năng của nhân vật nữ chính.”
Hạ Tiểu Bạch nở nụ cười xinh đẹp: "Vì em cũng đang theo dõi bộ phim này nên cũng khá hiểu rõ về nhân vật nữ chính này.”
Hoàng Giáo Chủ cũng rất ngạc nhiêm không ngờ đối phương cũng đang theo dõi bộ phim này.
Ông ta vội vàng nói: “Em cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của tôi như thế nào?”
Hoàng Giáo Chủ thầm nghĩ fan nữ của ông ta cũng không ít, đa số dõi bộ phim này đều là vì ông ta.
Hạ Tiểu Bạch cũng cười một trận trong lòng, thật ra anh xem bộ phim này hoàn toàn là vì An Tư Tư.
Còn về Hoàng Giáo Chủ, dù kỹ thuật diễn không tệ nhưng không có gì đáng nói.
Mặt ngoài Hạ Tiểu Bạch vẫn cười nhạt như cũ, ngón tay vân vê mấy sợi tóc rối.
"Hoàng Giáo Chủ diễn rất tốt, em rất thích.”
Hoàng Giáo Chủ đang nhảy múa trong lòng, thì ra cô ấy thích kỹ thuật diễn của mình.
Ông ta liền thừa thắng xông lên.
"Đúng rồi tiểu thư Hiểu Bạch, tôi còn có mấy kịch bản cần diễn viên đóng thế hoặc đang tuyển nữ chính, không biết em có hứng thú đến thử hay không.”
Trong lòng ông ta cho rằng cô chỉ là một nữ sinh không có kinh nghiệm xã hội chưa tốt nghiệp đại học.
Ai mà không có mộng làm minh tinh, chắc chắn đối phương sẽ không từ chối.
Đến lúc đó bọn họ sẽ có thể giao lưu nhiều hơn ở phim trường, cuối cùng thuận lý thành chương ôm tiểu tiên nữ trước mặt về nhà!
Hạ Tiểu Bạch hơi nhếch môi, sao mà không biết Hoàng Giáo Chủ đang muốn làm gì.
Tên này đang muốn dùng quy tắc ngầm với anh! ! ! Thật sự là mắt mù.
Hoàng Giáo Chủ mong đợi câu trả lời của Hạ Tiểu Bạch với vẻ mặt tự tin.
Mà An Tư Tư đang chuẩn bị tiến lên lấy lòng Hoàng Giáo Chủ thấy cảnh này thì dừng lại!
Để được vai nữ chính trong bộ phim này, cô ta đã vây quanh Hoàng Giáo Chủ mỗi ngày, chỉ thiếu bán thân thể mà ông ta vẫn không để mắt tới mình dù chỉ một chút, lúc nào cũng bảo phải suy nghĩ.
------
Dịch: MBMH Translate