Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 189 - Chương 189: Đời Người Như Kịch

Chương 189: Đời Người Như Kịch Chương 189: Đời Người Như Kịch

Lúc này biên kịch lên tiếng nhắc nhở bọn họ: “Chờ lát nữa quay chụp suôn sẻ rồi thì muốn ký tên cũng không muộn.”

Hoàng Giáo Chủ cũng có hơi nghi hoặc nhìn bảy tám nam sinh nữ sinh trẻ tuổi xuất hiện ở phim trường.

Khi ánh mắt của ông ta rơi trên người một nữ sinh có nhan sắc và dáng người đều xuất sắc thì cũng có chút sợ hãi thán phục.

Đúng là một cô gái xinh đẹp, chẳng lẽ cô ấy là diễn viên đóng thế!

Sở Thu Hi cũng nhìn về phía Hoàng Giáo Chủ, cô chỉ mỉm cười một cách lễ phép nhưng cũng rất khuynh thành.

Hoàng Giáo Chủ cũng mỉm cười gật gật đầu, chỉ sợ ở công ty ông ta cũng tìm không ra một cô gái xinh đẹp như thế.

Bộ váy ngắn bó sát ôm trọn cơ thể của cô, dáng người trước sau lồi lõm được phô bày một cách hoàn mỹ, mái tóc dài tới eo vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.

Nếu cô ấy là thế thân thì có vẻ cũng là một lựa chọn không tồi.

Đạo diễn đi tới, thấy Hoàng Giáo Chủ đang ngẩn người thì lấy lòng nói.

"Hoàng Giáo Chủ, đã tìm được người đóng thế, đang thay quần áo trong phòng thay đồ.”

Hoàng Giáo Chủ sững sờ, có một chút thất vọng, thì ra cô gái xinh đẹp ở xa xa kia không phải diễn viên đóng thế, thế thân kia vẫn đang ở phòng thay quần áo….

Bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo như chuông bạt vang lên từ sau lưng ông ta.

"Thật ngại quá, thay quần áo có hơi tốn thời gian.”

Hoàng Giáo Chủ quay đầu lại theo bản năng thìn nhìn thấy một bóng dáng màu xanh làm trái tim ông ta chấn động!

Mỹ nhân tiến lên cười nhẹ nhàng như một đóa hoa sen mà xanh thanh tú thoát tục.

Một mái tóc đen nhánh lặng lẽ xõa xuống theo làn váy, dáng người đong đưa, cái cổ hơi cong nhưng tinh tế và trắng như tuyết, bờ vai lộ một nửa làm lộ ra xương quai xanh tinh tế, thẳng tắp như trúc xanh.

Cô đứng trước mặt biên kịch, từng cơn gió nhẹ thổi qua khuôn mặt làm mấy sợi tóc đen tung bay.

Hạ Tiểu Bạch cười nhạt một tiếng, mang theo khí chất xa cách: "Biên kịch, em như vậy đã được chưa.”

Hai mắt biên kịch đã trợn tròn.

Mỹ nhân chỉ thay một váy cổ trang mà đã mang lại cho anh ta cảm giác tiên khí bồng bềnh.

Sự mất kiên nhẫn ban đầu của Hoàng Giáo Chủ và đạo diễn cũng bị vẻ đẹp của anh quét sạch sành sanh.

Mấy người Đào Na Na thấy tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt hốc mồm bộ dáng cũng thì cũng có chút buồn cười.

Trước kia khi họ nhìn thấy Hạ Tiểu Bạch mặc đồ cổ trang thời nhà Tống cũng có biểu cảm y hệt như vậy, khí chất thần tiên trước nay chưa từng có làm cho bọn họ vô cùng kinh ngạc.

Giống như tiên nữ không vướng bụi trần.

Hoàng Giáo Chủ nhịn không được mà khen ngợi, ngoài tiên nữ dưới trăng kia thì đây là cô gái xinh đẹp nhất ông ta từng gặp.

Chờ đã, hình như họ có quen biết nhau!

"Xin….xin chào, tôi là Hoàng Giáo Chủ…”

Biên kịch cũng lanh lợi nói: “Cô ấy là tiểu thư Hạ Hiểu Bạch.”

Hoàng Giáo Chủ dừng một chút: "Tiểu thư Hiểu Bạch, rất hân hạnh được biết em." Ông ta còn vươn tay muốn bắt tay anh.

Gương mặt thanh nhã tuyệt trần của Hạ Tiểu Bạch nhếch miệng mỉm cười, nụ cười như gió xuân mười dặm làm tan chảy băng tuyết khiến cho ai nhìn cũng phải si mê.

"Em cũng rất vui khi được gặp Hoàng Giáo Chủ, nếu không có vấn đề gì nữa thì chúng ta bắt đầu chứ ạ.”

Nói xong anh cũng không bắt tay với Hoàng Giáo Chủ mà trực tiếp đi về phía đình cổ.

Ngũ quan thanh lãnh tuyệt sắc, rõ ràng đang mỉm cười nhưng lại cho người ta cảm giác lạnh nhạt xa cách.

Hoàng Giáo Chủ nhan sắc thần tiên khiến người ta chỉ nhìn một chút đã trầm mê kia, nhịp tim ông ta lại tăng tốc thêm lần nữa.

Đứng bên cạnh cô, Hoàng Giáo Chủ có thể ngửi được mùi hương hoa dành dành tỏa ra từ làn da trắng như tuyết.

Tươi mát và thanh lịch, xa xôi và yên tĩnh, ngọt ngào nhưng không ngấy, khiến cho người ta không nhịn được mà nghiện, muốn đưa chóp mũi lại gần mà ngửi.

Hoàng Giáo Chủ có hơi thất vọng nhìn bàn tay đang duỗi ra của mình, lần đầu tiên gặp mặt mà mình lại quá lỗ mãng rồi.

Ha ha.

Cô gái à, cô sẽ sớm nhìn thấy sức hút của một người đàn ông thành công nơi tôi thôi.

Bỗng nhiên ông ta nhớ tới một bài thơ.

Ta tìm người trăm ngàn lần, chợt nhìn lại, người vẫn ở đó trong nơi tối tăm

Có lẽ đây là vận mệnh an bài.

Đạo diễn cũng phất phất tay: "Tất cả mọi người chuẩn bị "

Camera đã chuẩn bị kỹ càng, đạo diễn chỉ huy ở một bên.

Biên kịch cực kỳ khẩn trương nhìn mỹ nhân trong ống kính.

Trán anh ta lấm tấm mồ hôi, nếu Hạ Hiểu Bạch chơi không tốt thì không ổn chút nào.

Hoàng Giáo Chủ cũng nhìn mỹ nhân tóc dài chậm rãi ngồi xuống trước cây đàn.

Cô gật đầu nhẹ, đôi mắt lóe lên trong giây lát, đôi môi đỏ như anh đào khẽ ngâm nga, ngón tay mảnh khảnh lướt nhẹ trên cây đàn tranh cổ.

Đường nét khuôn mặt của cô vô cùng thanh tú, đẹp đến mức gần như không thuộc về loài người, gió thổi lên mái tóc đen nhánh như mực, mấy sợi tóc rơi trên cái trán mịn màng khiến vẻ thanh tú vốn có của cô trở nên mê hoặc.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment