Biên kịch nuốt nước miếng nhìn đại mỹ nữ đột nhiên xuất hiện, có chút mất bình tĩnh xoa xoa tay.
"Xin hỏi cô gái xinh đẹp có thể sử dụng đàn tranh không?”
“Vì chúng tôi thu âm trực tiếp nên cần một nữ sinh biết đàn tranh.”
Khóe miệng của Hạ Tiểu Bạch hơi giương lên tạo nên một độ cong hoàn mỹ.
Anh đưa tay lên vén mấy sợi tóc rủ trước trán ra sau tay, giọng nói dịu dàng lay động lòng người.
"Cầm kỳ thư họa đều biết một chút, tôi nghĩ hẳn là sẽ không có vấn đề gì."
Biên kịch bị mỹ nhân trước mắt thu hút, ngay cả giọng nói cũng êm ái động lòng như vậy.
Chẳng lẽ gần đây nhân duyên với phụ nữ của mình lại tốt như vậy”
Hai lần liên tục đều gặp được người đẹp cực phẩm!
Năm nay sau khi về nhà ăn tết nhất định phải nhờ bà mối giúp mình tìm một cô gái mới được.
Anh ta cười ha ha nhìn Hạ Tiểu Bạch nói: “Vậy là được rồi, vậy mời em đến phòng thay đồ với tôi để thay một bộ váy cổ trang nhé.”
Hạ Tiểu Bạch dừng một chút, khẽ giơ tay hỏi: “Em có mấy người bạn cũng muốn tham quan đoàn làm phim, không biết có được hay không.”
Biên kịch có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy đường chân trời gần như sắp biến mất thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
Nếu bỏ lỡ cảnh quay này thì sau khi trở về lại bị mắng.
Anh ta đưa mắt lên nhìn về phía mấy người bạn của cô gái xinh đẹp này.
Điều khiến ông ta phải ngạc nhiên chính là ở đây còn có một cô gái xinh đẹp khác với giá trị nhan sắc và dáng người đều cực kỳ xuất sắc.
Chẳng lẽ số đào hoa của mình thật sự tới rồi sao!
"Có thể... Có thể...Tuy nhiên khi đến đoàn làm phim thì đừng nói chuyện lớn tiếng và không làm loạn là được rồi.”
Mấy người Đào Na Na, Triệu Trình đều trở nên hưng phấn, cuối cùng cũng có thể gặp được thần tượng của mình rồi.
Triệu Trình đứng bên cạnh Hạ Tiểu Bạch nhỏ giọng cười nói.
"Tiểu Bạch, lát nữa có khi nào cậu bị đạo điễn nhìn trúng rồi cho đi làm đại minh tinh không, đến lúc đó thì phát tài rồi.”
Chu Thanh trực tiếp phản bác: "Minh tinh thì có gì hay, ngành giải trí hỗn loạn ai mà chịu cho nổi.”
"Nữ minh tinh có nhan sắc xinh đẹp trên cơ bản đều bị quy tắc ngầm, Tiểu Bạch, tuyệt đối không nên làm minh tinh đâu.” (▼ヘ▼)
Triệu Trình ‘chật’ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Tiểu Bạch là nam, cậu gấp cái gì.”
Chu Thanh hừ lạnh một tiếng: "Cậu thì biết cái gì, tôi cứ gấp đó thì sao." (? °? д°)
Lý Lương đẩy mắt kính nói: "Ha ha, cậu không biết người có tiền đều có sở thích đặc biệt à.”
"Bọn chơi chán nữ minh tinh rồi chuyển sang thích mấy em gái có…. Cũng không ít, mà chỉ càng thêm hưng phấn mà thôi.”
Sở Thu Hi trở nên hùng hổ khi nhìn mấy người này thảo luận.
“Nam sinh mấy người quả nhiên đều suy nghĩ bẩn thỉu.”
"Tiểu Bạch đã có bổn tiểu thư bao nuôi, anh ấy không cần xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, hừ.”
Biên kịch nghe mấy người ở phía sau lải nhải, cũng không biết nói cái gì.
Anh ta nhìn Hạ Tiểu Bạch cười nói: “Bên trong chính là phòng thay quần áo, sẽ có người chuẩn bị cho em."
Đạo diễn ở đó đã không nhịn được mà nhịp chân, cuối cùng cũng nhìn thấy biên kịch trở lại, ông ta không kiềm được mà giơ kịch bản lên gõ đầu biên kịch nhưng lại bị né tránh.
"Ôi da, cái tên này, cậu còn dám né.”
Biên kịch bất đắc dĩ nói: "Tôi đã tìm được người, biết đàn tranh, gương mặt đẹp, giọng nói cũng êm tai.”
"Tôi cũng đã nói sơ về kịch bản cho cô ấy.”
Đạo diễn lớn tiếng nói: "Vậy cậu còn không mau đưa người tới đây, không thì đừng trách tôi nổi bão.”(▼ 皿 ▼)
Ông ta đã gặp nhiều nữ minh tinh xinh đẹp có giọng nói ngọt ngào, quan trọng nhất chính là có biết dùng đàn tranh hay không.
Biên kịch xoa xoa mồ hôi trên trán: "Cô ấy đang thay quần áo, rất nhanh sẽ xong. "
Hoàng Giáo Chủ cũng đã thay một bộ trang phục cổ trang, trên eo đeo kiếm.
Không thể không nói dù Hoàng Giáo chủ đã hơn 40 tuổi nhưng nhìn không hề xuề xòa mà còn mang phong thái của một người đàn ông thành thục.
Đào Na Na và mấy cô gái nhìn thấy Hoàng Giáo Chủ thì rất hí hửng.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy trực tiếp bằng da bằng thịt nên vô cùng cao hứng lải nhải.
Phong tiểu Tĩnh lấy điện thoại di động ra: "Hoàng Giáo Chủ lịch lãm quá ~ "
Đào Na Na cũng gật gật đầu: "Từ nhỏ mình và em trai đã rất thích xem phim của ông ấy.”
Mấy nam sinh có chút khó chịu.
Triệu Trình hỏi: "Sao không thấy nữ thần An Tư Tư đâu."
Chu Thanh cũng nhìn bốn phía để tìm kiếm hình bóng kia.
Phùng Bàn Tử cũng đưa đôi mắt bằng hạt đậu của mình đánh giá chung quanh.
Khi ánh mắt anh ta rơi vào hình ảnh dưới gốc cây không xa thì kinh ngạc đến mức nói không nên lời.
"Lão Triệu, bên kia! Bên kia! Là nữ thần An Tư Tư.
"Quả nhiên người thật cũng rất xinh đẹp "
Quả nhiên mấy người nhìn thấy An Tư Tư đang vừa bôi thuốc vừa phàn nàn dưới bóng cây, mấy ngón tay cô ta đều phồng rộp.
Triệu Trình nói: "Muốn qua đó xin chữ ký!"
------
Dịch: MBMH Translate