Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 198 - Chương 198: Đàn Anh Tạ Thật Lợi Hại

Chương 198: Đàn Anh Tạ Thật Lợi Hại Chương 198: Đàn Anh Tạ Thật Lợi Hại

Hạ Tiểu Bạch còn chưa kịp bắt chuyện thì bản thân đã bị người khác bắt chuyện…

Nhướng mắt lên nhìn đến lại là cái tên đạo đức giả đó.

Tạ Văn Kiệt khẽ mỉm cười với JK kia.

Không thể không nói khuôn mặt cún con đẹp trai của hắn phối hợp nụ cười ấm áp ngoài mặt sẽ có lực sát thương rất lớn đối với các cô gái.

Khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của JK này nhất thời đỏ bừng.

“Xin… Xin hỏi đàn anh này có chuyện gì không?”

Tạ Văn Kiệt lộ ra điệu cười trông như một người anh lớn tỏa nắng nói.

“Xin lỗi tiểu mỹ nữ, tôi học cùng trường với chị gái bên cạnh em, có thể nhường vị trí này cho tôi được không?”

JK thanh tú này chết lặng, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời hơi trắng bệch.

Cô ta có chút thất vọng nhanh chóng đứng dậy.

Tạ Văn Kiệt khẽ mỉm cười với cô ta lần nữa: “Cám ơn tiểu mỹ nữ.”

JK này được Tạ Văn Kiệt khen là mỹ nữ khiến khuôn mặt xinh đẹp lại đỏ bừng vội vàng lắc đầu.

“Không cần cám ơn… Không cần cám ơn.”

Nhanh chóng ngồi vào chỗ phía sau họ, tâm trạng vẫn có chút lo lắng và mất mát.

Nghĩ lại cũng phải.

So với đàn chị trước mặt mình chính là vịt con xấu xí và thiên nga trắng.

Nhưng đàn anh vừa rồi rất đẹp trai, được hắn gọi mỹ nữ thật sự quá kích động.

Ngoài mặt Hạ Tiểu Bạch vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng nội tâm đã hận không thể bóp chết tên này.

Đã dám làm phiền đến anh ngồi cùng cô gái xinh đẹp.

Ha ha cậu muốn chơi thì ông đây sẽ chơi đủ với cậu.

Tạ Văn Kiệt cố tình để lộ đồng hồ Casio trên cổ tay hắn.

Hàng chính hãng có giá hàng trăm nghìn, còn hàng nhái của hắn chỉ có giá vài trăm tệ.

“Đàn em Tiểu Bạch, không ngờ chúng ta lại gặp lại sớm như vậy, đúng là duyên phận, em cũng đến thành phố Tân Hải sao?”

Hạ Tiểu Bạch dùng một tay nhẹ nhàng vén sợi tóc rối trên trán ra sau tai.

Ngước mắt nhìn Tạ Văn Kiệt, thay đổi sự lạnh nhạt của lần gặp mặt đầu tiên. Trong sóng mắt lưu chuyển giống như đang ngượng ngùng.

Đôi môi anh đào mềm mại quyến rũ khẽ nhếch lên nói: “Hóa ra là đàn anh, đúng là duyên phận.”

Tạ Văn Kiệt càng thêm sửng sốt, không ngờ lần thứ hai gặp mặt thái độ của đối phương đã dễ gần hơn như vậy.

Vốn tưởng sẽ phải dành nhiều thời gian hơn để nói chuyện.

Quả nhiên con gái đều là giả vờ dè dặt, nhanh như vậy đã bị sự đẹp trai của mình mê hoặc.

Tạ Văn Kiệt cũng ngồi xuống nở nụ cười như cậu bé tỏa nắng.

“Đúng là duyên phận, nói không chừng chúng ta chính là số mệnh đã định mới có cơ hội gặp nhau ba lần.

Hạ Tiểu Bạch làm ra một bộ dáng ngây thơ ngọt ngào, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.

“Đàn anh à, không phải chúng ta chỉ mới gặp nhau có hai lần sao, sao lại có thể là lần thứ ba.”

Tạ Văn Kiệt nhìn một bộ dáng người đẹp ngây thơ ngọt ngào trong sáng trước mặt, biết lần này thực sự gặp được cực phẩm.

Thoạt nhìn chính là mọi chỉ số IQ đều dựa vào kiểu nhan sắc đó.

Ban đầu ý tưởng của hắn là ngựa chiến giương cung.

Bây giờ hắn đã thay đổi chủ ý rồi, một cô gái trong sáng như vậy hắn phải từ từ pua (*) cô thành fan cuồng của mình.

(*)PUA (pick-up artist): nghệ thuật tán gái.

Hắn khẽ nói: “Chẳng phải tối qua chính là lần đầu tiên lúc em chơi đàn tranh sao, đàn em Tiểu Bạch.”

“Đúng rồi, anh vẫn chưa tự giới thiệu anh gọi là Tạ Văn Kiệt, sinh viên năm tư.”

“Nhưng anh đã tốt nghiệp, hiện tại đang thực tập tại một công ty niêm yết.”

“Tối qua nghe nói trường cũ tổ chức một cuộc thi sắc đẹp nên cố tình về xem một chút, anh rất nhớ thời gian ở học viện.”

Trong lòng Hạ Tiểu Bạch thắc mắc làm sao hắn có thể nhận ra mình.

Dù sao khi tham gia cuộc thi dáng vẻ anh thật sự đã trang điểm, anh mỉm cười hỏi.

“Đàn anh, sao anh nhận ra tôi vậy?”

Tạ Văn Kiệt cười ha ha một tiếng: “Anh vừa may gặp một đàn em ở lớp các em, cho nên cứ lấy tấm hình bình thường của em ra thôi.”

“Thằng nhóc này cón nói em là con trai, nhưng bị anh mặt đầy ha ha.”

“Làm sao đàn em xinh đẹp hoàn hảo như vậy lại có thể là con trai chứ.”

Hạ Tiểu Bạch khẽ gật đầu ồ một tiếng.

Tạ Văn Kiệt giả vờ lấy ra một phần hợp đồng.

“Hôm nay anh đến Thành Phố Tân Hải để bàn công việc.”

“Đây là một hợp đồng tri giá hàng chục triệu, nếu có thể hoàn thành được anh sẽ nhận được hoa hồng hàng trăm nghìn.”

Hắn dừng lại mỉm cười nói: “Ai bảo công ty là của chị anh chứ.”

Hạ Tiểu Bạch không khỏi có chút khinh thường, nếu là hàng thật thì đâu cần phải đeo Casio giả.

Bởi vì nhìn kỹ trông vẫn hơi thô.

Đồng hồ hàng hiệu thì Thu Hi có không ít mà cô thường lấy ra ngắm nghía, nên cũng có hiểu biết về những món hàng xa xỉ này.

Nhưng ngoài mặt Hạ Tiểu Bạch vẫn lộ ra vẻ mặt ngây thơ ngưỡng mộ.

“Quào, đàn anh Tạ thật lợi hại.”

“Sau khi tôi tốt nghiệp có thể đến công ty chị anh thực tập được không, học kỳ tới tôi cũng là sinh viên năm cuối.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment