Tạ Văn Kiệt thấy đôi mắt tỏa sáng lấp lánh đó của Hạ Tiểu Bạch thực sự xinh đẹp quá, long lanh tinh khiết như bông tuyết, tràn đầy mới lạ và ảo tưởng.
Người này ngọt ngào ngây thơ dễ bị lừa hơn so với trong tưởng tượng.
Hắn khẽ mỉm cười nói: “Tất nhiên có thể, công ty chị anh không phải chính là công ty của gia đình anh sao, chỉ là chuyện tôi nói một câu.”
Hắn cũng nhân cơ hội hỏi: “Hay là chúng ta thêm wx nhau, làm như vậy chúng ta có thể thuận tiện trao đổi hơn.”
Hạ Tiểu Bạch trông như một cô gái thuần khiết nhẹ nhàng lắc đầu, anh nhìn phong cảnh ngoài cửa xe.
Ánh nắng chiếu lên đường nét trên khuôn mặt hoàn mỹ của anh, tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt.
Cô gái như này nếu có thể ngủ một lần chính là cuộc đời đáng giá.
Hắn vội mở miệng: “Tại sao không muốn thêm wx? Như vậy chúng ta có thể thuận tiện trao đổi.”
“Bây giờ người tốt nghiệp tìm công việc đã không dễ, đặc biệt là tìm được một công việc tốt lại càng khó hơn.”
Hạ Tiểu Bạch nhỏ giọng mở miệng, có chút khẩn trương nói: “Vì chúng ta còn chưa phải là bạn…”
Tạ Văn Kiệt sửng sốt, hắn cho rằng đối phương đáng yêu ngốc nghếch: “Vậy chúng ta phải làm sao mới có thể trở thành bạn.”
Hạ Tiểu Bạch làm ra vẻ ngốc nghếch ngọt ngào: “Hay là anh đãi tôi ăn một bữa đi? Chỉ như thế chúng ta đã có thể là bạn tốt rồi.”
Tạ Văn Kiệt không chút suy nghĩ liền một hơi đồng ý.
“Dĩ nhiên không thành vấn đề.” Thầm nghĩ một cô gái nhỏ như cô có thể ăn bao nhiêu.
Trải qua ba tiếng lái xe thì xe buýt dừng lại ở trạm vận chuyển.
Hạ Tiểu Bạch lấy vali ra rồi đảo mắt một vòng, dù sao cũng có lao động miễn phí.
Cô làm vẻ mặt chật vật, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, bà tay ngọc xoa xoa mồ hôi trên trán trắng nõn.
Tạ Văn Kiệt thấy vậy rất chủ động nhiệt tình kéo vali cho Hạ Tiểu Bạch.
“Đàn em Tiểu Bạch, anh giúp em, có phải nặng lắm không?
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch hơi ửng đỏ: “Cám ơn đàn anh, anh thật sự là một người tốt.”
Tạ Văn Kiệt cười ha ha một tiếng: “Giúp đỡ một cô gái mỏng manh như em là điều nên làm.”
“Đúng rồi chúng ta sẽ đi đâu ăn.”
Hai người rời khỏi trạm vận chuyển đi trên con đường người đi bộ qua lại, hàng cây bên đường gọn gàng, bồn hoa cạnh bậc thang, khiến cho mọi người một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, lại mang theo hương thơm thoang thoảng của thảm thực vật.
Hạ Tiểu Bạch nhìn con đường cách đó không xa, anh nhớ có một nhà hàng rất cao cấp gần đó.
Anh đã đến đây cùng chị nhà họ Diệp vào kỳ nghỉ hè trước, nhưng khi nhìn tới giá trên thực đơn cả ba người đã nhân cơ hội chuồn mất.
Nói cơ bản trả không nổi.
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch rất mong chờ, không phải hắn giả vờ làm con nhà giàu sao, dù sao nhà hàng này thanh toán trước rồi mới ăn, cũng không sợ hắn đi tiểu chuồn mất.
Trước tiên tàn nhẫn giết hắn một trận rồi nói sau.
Nếu tên này không muốn, cũng không có thiệt hại gì đối với mình.
Hạ Tiểu Bạch hồn nhiên vui vẻ chỉ vào nhà hàng phía xa, dịu dàng cười nói: “Hay là chúng ta hãy đến đó ăn đi?” ?(ˊ?ˋ*)
Tạ Văn Kiệt gật đầu: “Chỉ cần em thích là được.”
Khi hai người bước vào nhà hàng liền có một cô gái phục vụ nhỏ đi tất đen giày cao gót bước tới.
Cô ta mang trên khuôn mặt xinh đẹp nụ cười ngọt ngào chuyên nghiệp: “Xin hỏi hai vị có đặt trước không?”
Hạ Tiểu Bạch lắc đầu: “Chúng tôi tự mình tìm chỗ là được rồi.”
Hai người tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống.
cô gái phục vụ nhỏ cũng rất nhiệt tình lấy thực đơn ra đưa cho hai người.
Sau khi hai người nhận lấy thực đơn.
Hạ Tiểu Bạch nhìn xem rất hài lòng, vẫn là nhà hàng ban đầu. Hóa ra giá cả không thể tưởng tượng được.
Tạ Văn Kiệt nhận lấy chỉ thoáng liếc nhìn, suýt nữa đã hộc máu, đây cũng quá đắt đi!
Những tấm hình nhà hàng cao cấp trong vòng bạn bè của hắn đều là cả nhóm thanh toán thay phiên chụp hình.
Một đĩa gà Cung Bảo đã có giá hơn 300, gần như là cướp đi.
Một món bí đao hầm cũng muốn hơn 200, vỏ quả bí đao này được làm bằng vàng, hay là hạt quả bí đao này được làm bằng vàng?
Bữa ăn này sẽ tiêu tốn hơn một nghìn tệ là chạy không khỏi.
Hạ Tiểu Bạch cũng nhận ra vẻ mặt bối rối của Tạ Văn Kiệt, trong lòng đều cảm thấy mắc cười.
Khuôn mặt xinh đẹp của anh quan tâm hỏi: “Đàn anh Tạ, có phải anh nóng lắm không, trán đều toát mồ hôi rồi.”
“Hay là anh cảm thấy ở đây quá đắt, nếu không chúng ta đổi chỗ khác.”
“Nhưng đàn anh Tạ chính là người làm ăn lớn, chắc hẳn sẽ không cảm thấy ở đây quá đắt đi?”
Tạ Văn Kiệt lau mồ hôi trên trán, nhìn nhân viên phục vụ đang đợi bên cạnh, đối phương tự nhiên nở nụ cười chuyên nghiệp.
Chỉ có thể nhắm mắt nói: “Quả thật hơi nóng, có thể mở lớn máy lạnh một chút được không, thức ăn ở đây cũng không phải rất đắt đâu.”
------
Dịch: MBMH Translate