“Nếu em thêm anh làm bạn wx thì sẽ biết, trong vòng ra vào của anh thường là những địa điểm này, đàn em đã biết giá cả ở đây cũng rất trung bình.”
Đầu ngón tay Hạ Tiểu Bạch đùa giỡn tóc rối trên trán mỉm cười ngọt ngào: “Đàn anh, vậy tôi sẽ không khách sáo.”
Anh thật sự không khách sáo lập tức gọi một vài món đắt tiền nhưng không gọi đầy.
Sơ lược tính toán cũng chỉ hơn 2000 tệ, anh cũng không dám quá mức.
Một người trưởng thành hơn 2000 tệ hẳn là trả nổi đi?
Sau đó cô mới đưa thực đơn cho Tạ Văn Kiệt: “Đàn anh, anh cũng gọi đi.”
Tạ Văn Kiệt nhận lấy nhìn món ăn mà Hạ Tiểu Bạch gọi mà trong lòng đều rỉ máu.
Hắn nào còn tâm trạng gọi những thứ khác…
Hắn cũng không có nhiều như vậy… Đợi một lát nữa chỉ có thể thanh toán bằng Hoa Bối.
Nhưng khi hắn nhìn đàn em đẹp như tranh trước mặt, cắn chặt hàm răng chịu đựng.
Lông cừu từ trên người cừu, mất đi nhất định có thể lấy lại được cơ thể cô về.
Hắn ngoài mặt giả vờ mỉm cười ga lăng nói: “Anh muốn giữ sự cân đối của cơ thể, nên dạo này rất ít khi ăn thứ gì đó.”
Hạ Tiểu Bạch cũng không chút do dự khen ngợi: “Chẳng trách dáng người đàn anh cường tráng như vậy, chắc chắn có tám múi đi.”
Tạ Văn Kiệt cũng gãi đầu: “Anh thật sự rất có năng lực đấy, hít đất, gập bụng một trăm cái không thành vấn đề.”
“Sau khi chúng ta kết bạn thì đàn em sẽ biết.”
Hắn tùy ý gọi một bát cơm trắng với giá 20 tệ. Người đàn ông đưa thực đơn cho cô gái phục vụ mỉm cười ga lăng nói: “Chúng tôi gọi những món này nhé.”
cô gái phục vụ lấy máy gọi món ra rồi gọi món, sau khi ngừng một lát làm việc mới khẽ mỉm cười nói: “Cám ơn, của hai vị tổng cộng là 2899 tệ.”
Hạ Tiểu Bạch nhìn Tạ Văn Kiệt một cách ngây thơ. Nghiêng đầu, mái tóc dài lập tức xõa xuống.
Tạ Văn Kiệt mở thẻ ghi nợ nở nụ cười gượng gạo: “Quét mã đi.”
Theo đó một tiếng tách, lòng anh thật sự đang chảy máu.
Trong suốt bữa ăn Tạ Văn Kiệt đều cố gắng hết sức nhích lại gần Hạ Tiểu Bạch.
Nhưng đều bị Hạ Tiểu Bạch khéo léo né qua, trong lòng cô có chút cười lạnh.
Thủ đoạn này của hắn khi ở ký túc xá Chu Thanh khoác lác cũng đã làm.
Nhưng Chu Thanh thật sự là phú nhị đại, còn hắn là đồ giả.
Trong suốt bữa ăn Tạ Văn Kiệt đều cảm thấy mùi tiền, cơm trắng cũng một chén 20 tệ.
Có vẻ cũng chỉ ăn vài miếng đã xong.
Ngược lại Hạ Tiểu Bạch rất vui vẻ, anh sẽ không đau lòng với kiểu người mời khách đưa đến cửa này như hắn.
Tạ Văn Kiệt không nhịn được lại lần nữa hỏi: “Đàn em, chúng ta vẫn là thêm wechat đi, anh còn một phần hợp đồng cần ký ở đây.”
Hạ Tiểu Bạch lần này không có từ chối: “Đàn anh, có thể đưa cho em giấy bút được không?”
Tạ Văn Kiệt vội vàng ngoắc nhân viên phục vụ lấy giấy bút cho hắn.
Khóe miệng Hạ Tiểu Bạch hơi nhếch lên viết cho hắn một con số.
Sau đó đứng lên hơi đỏ mặt nói: “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút.”
Tạ Văn Kiệt hỏi: “Có muốn anh đi cùng em không?”
Hạ Tiểu Bạch lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ: “Không cần đâu, tự tôi đi được rồi.”
Tạ Văn Kiệt cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì mình cũng đã thanh toán hóa đơn nên đối phương không cần phải đi vệ sinh rồi chuồn mất.
Sau khi Hạ Tiểu Bạch ăn uống nó đủ liền lấy vali trong phòng giữ đồ trực tiếp chạy ra từ cửa sau.
Chỉ còn lại Tạ Văn Kiệt đang đợi, nhưng vào lúc này cô gái phục vụ bước tới mỉm cười hỏi.
“Xin hỏi ngài, có cần dọn dẹp bộ đồ ăn của cô gái vừa rồi không?”
Tạ Văn Kiệt chau mày: “Không nhìn thấy bạn gái tôi chưa trở lại à.”
cô gái phục vụ hơi sững sờ, như hiểu ra điều gì đó.
Cô ta có chút thương hại nhìn Tạ Văn Kiệt: “Nhưng vừa rồi tôi nhìn thấy cô gái xinh đẹp đó đã rời đi từ cửa sau.”
Tạ Văn Kiệt… Đúng lúc này wx đã được thông qua.
Hắn thoáng liếc nhìn danh sách bạn bè suýt nữa thì trước mắt tốt sầm mà ngất đi.
Hình đại diện rõ ràng là một người đẹp, sao danh sách bạn bè là một người mập!
Nhìn thấy một màn này hắn tức giận đến mức trực tiếp ném chiếc iphone 14 trả góp 24 kỳ xuống đất!
Khi màn hình truyền tới thanh động tan vỡ, hắt mới chết lặng nhìn iphone 14…
“Không!!!!!!”
Hạ Tiểu Bạch xuống xe buýt, một đường dọc theo con đường quen thuộc đến một khu dân cư rất sầm uất.
Có nhiều trẻ con đang chơi đùa xung quanh dãy lầu của các tòa nhà.
Đi trên đường nhỏ vừa tản bộ vừa thỏa thích thưởng thức cảnh vật khu dân cư.
Nếu trước mặt thổi tới một cơn gió sẽ mang theo từng làn hương thơm.
Giờ đã hơn năm giờ chiều.
Lúc Hạ Tiểu Bạch ra khỏi thang máy trong lòng vẫn có chút thấp thỏm gõ gõ cửa.
“Cốc cốc cốc.”
Điều khiến anh nghi ngờ là đã gõ mấy lần cũng không có ai đáp lại: “Chẳng lẽ hai chị em họ đều đi ra ngoài sao?”
Hạ Tiểu Bạch lục lọi vali thật vất vả mới tìm được chìa khóa cửa nhà.
“Cạch” Sau khi mở ra bên trong một mảnh tối đen như mực.
------
Dịch: MBMH Translate