Diệp Tử Hiên thấy dáng vẻ cô tức giận dậm chân, còn thật sự có chút giống như anh Tiểu Bạch.
Cậu mang theo nụ cười nghiền ngẫm khiêu khích: “Được rồi, chị nói chị là anh Tiểu Bạch, chị phải chứng minh.”
Hạ Tiểu Bạch cũng hù lạnh, thằng nhãi con này thật sự gây khó dễ với cô.
“Được, cậu muốn tôi chứng minh như thế nào?”
Khóe miệng Hạ Tiểu Bạch hơi nhếch lên: “Rất đơn giản! Chị cởi quần ra.”
“Nếu chứng minh chị có JJ lớn, tôi sẽ tin chị là anh Tiểu Bạch.”(???_??)?
Hạ Tiểu Bạch sắc mặt vô cảm, đôi mắt lạnh lùng nhìn Diệp Tử Hiên.
“Rất tốt, Tử Hiên là cậu ép tôi phóng đại động tác.”
Diệp Tử Hiên cũng mặt đầy cảnh giác lùi về sau một bước.
Hạ Tiểu Bạch trực tiếp lấy điện thoại ra bấm số của chú Thế.
Tôi cần đâm người!
Bên trong rất nhanh đã truyền tới giọng nói của một người đàn ông trung niên.
“Alô Tiểu Bạch sao, hẳn là đã đến đi, yên tâm chú đã thông báo cho chị em Diệp Lâm, bọn nhỏ phải nhờ cháu rồi.”
Hạ Tiểu Bạch cũng mỉm cười nói: “Chú Thế, cháu đã đến rồi, nhưng Tử Hiên không cho cháu vào cửa.”
“Còn nói cháu không phải anh Tiểu Bạch của em ấy.”
Diệp Tử Hiên mắt lớn trừng mắt nhỏ, không ngờ cô gái xinh đẹp này còn giả vờ diễn tả rất giống.。
Mánh khóe nhỏ như vậy còn muốn lừa gạt trí thông minh tuyệt vời của cậu
Bên trong điện thoại nhanh chóng tuyền tới giọng nói tức giận: “Để thằng nhóc thúi Diệp Tử Hiên đó nghe điện thoại cho chú.”
Hạ Tiểu Bạch đưa điện thoại cho Diệp Tử Hiên: “Này, ba cậu tìm cậu.”
Diệp Tử Hiên mặt đầy thờ ơ, ngược lại cậu muốn nhìn xem là ai dám giả vờ ba cậu, nhận lấy điện thoại.
“Đệt, mày là ai, dám giả vờ ba của ông đây.”
Diệp Chấn Quốc bên kia trong tay ngây ngẩn, mình mới đi công tác có một tuần mà thằng nhóc này đã không nghiêm túc thế này.
“Diệp Tử Hiên! Con dám nói những lời như này với ba, có tin ba mày trở về quất con không?”
“Xét thấy biểu hiện của con, tiền tiêu vặt hàng tháng của con không có!”
Diệp Tử Hiên cảm thấy rất kỳ lạ: “Ôi trời, giọng nói của mày thật giống, suýt nữa hù chết ông đây rồi.”
“Mày còn cắt tiền tiêu vặt của ông, gọi ông là ba đi, ba mua kẹp cho con.”
Nói xong liền cúp máy.
Hạ Tiểu Bạch nhìn một màn này khóe miệng hơi co quắp, thằng nhóc này…
Diệp Tử Hiên vuốt tay: “Cô gái xinh đẹp, còn tìm ai diễn với tôi.”
Đúng lúc này điện thoại Diệp Tử Hiên vang lên, liếc nhìn, là ba gọi đến.
Diệp Tử Hiên cũng chết lặng có một loại dự cảm xấu, nhất thời trên trán đổ mồ hôi hột.
Trùng hợp, chắc chắn là trùng hợp.
Sau khi cậu nhận cuộc gọi, bên trong liền truyền tới tiếng gào của Diệp Chấn Quốc.
“Diệp Tử Hiên, thắng nhóc con này, dám cúp điện thoại của ba con! ! ! !
Diệp Tử Hiên…∑(?Д??)
Diệp Tử Hiên đánh giá cô gái xinh đẹp tóc ngắn đẹp như tranh trước mặt với vẻ mặt sững sờ.
Sau khi quan sát đối phương cẩn thận quả thật có chút giống anh Tiểu Bạch của mình.
Không phải chỉ mới một năm không gặp anh Tiểu Bạch, vậy mà càng nữ tính hơn trước.
Cũng xinh đẹp hơn, nhìn đến mức cậu đều có chút rung động.
Khuôn mặt xinh đẹp có một không hai, kết hợp đôi mắt linh động biết nói chuyện, khiến ai lần đầu tiên nhìn vào cũng không nỡ làm tổn thương cô.
Đặc biệt là đôi chân thon dài mượt mà, mu bàn chân trắng nõn mềm mại. Hận không thể ôm lên chơi một chút.
Nghĩ tới đây Diệp Tử Hiên không khỏi cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Sao mình có thể có loại suy nghĩ này với anh Tiểu Bạch.
Thực sự gian ác quá mức.
Hạ Tiểu Bạch bước hai chân mê người quyến rũ, cười híp mắt đi tới trước mặt Diệp Tử Hiên.
Đắc ý nhìn Diệp Tử Hiên: “Tử Hiên còn không mau châm trà chịu tội với tôi.”
“Cẩn thận tôi phản ánh với ba cậu đấy, tiền tiêu vặt của cậu sẽ khó giữ được.”
Đôi mắt Diệp Tử Hiên không khỏi nhìn đến ngây người, có chút khẩn trương lấy ra một chai nước hạnh phúc trạch mập: “Cầm đi, cho anh.”
Hạ Tiểu Bạch cũng rất hài lòng gật đầu, bàn tay ngọc hoàn hảo đẹp đẽ nhận lấy coca.
Bỗng nhiên mỉm cười xinh đẹp với cậu: “Tử Hiên~ngoan lắm.”
Khóe mắt chân mày biến hóa phong tình giống như mê hoặc mọi người, đôi mông anh đào mỏng đó nhẹ nhàng nở ra nụ cười mê người, như thể chờ đợi và dẫn dụ.
Diệp Tử Hiên gần như lập tức đi, vội vàng nói: “Tôi về phòng trước.”
Cậu cảm thấy Hạ Tiểu Bạch yêu nghiệt quá mức có chút không chịu nổi, nếu ở bên anh quá lâu nhất định sẽ bị tách w.
Còn không bằng về phòng xem phim.
Khóe miệng Hạ Tiểu Bạch hơi nhếch lên, người bạn nhỏ chỉ bằng cậu cũng muốn đấu với bổn tiểu thư, còn non lắm.
Trở lại phòng khách.
Hạ Tiểu Bạch nhàm chán mở tivi thì phát hiện chương trình tạp kỹ của Hoàng Giáo Chủ và An Tư Tư.
Anh cũng đặt đôi chân dài lên bàn với vẻ thích thú. Lấy một miếng khoai tây ra.
Thời gian trôi qua… Mặt trời treo cao trên bầu trời. Nhiệt độ giữa hè cũng tăng lên.
Khu dân cư ngoài phòng truyền tới tiếng ve kêu mờ nhạt. Còn có tiếng trẻ con nô đùa sau ngày nghỉ.
Hạ Tiểu Bạch giớ cánh tay trắng như tuyết lên vươn người. Thời gian đã là mười hai giờ trưa.
“Sao cô nhóc Diệp Lâm này chưa về nữa. Đêm không về cũng được đi, buổi trưa đều không về nhà.”
Ngay lúc này ngoài cửa truyền tới giọng nói, hình như là Diệp Lâm và một chàng trai! ! ! !
Hạ Tiểu Bạch lập tức đứng dậy đến trước cửa. Mắt to nhìn qua mắt mèo của cửa nhà.
------
Dịch: MBMH Translate