Một nam một nữ đứng bên ngoài, một người trong đó chính là Diệp Lâm.
Diệp Lâm cười khanh khách chào tạm biệt với chàng trai.
Hạ Tiểu Bạch đột nhiên có cảm giác như chiếc áo bông nhỏ mà mình chăm chút hơn mười năm nay bị người khác cuỗm đi.
Dù sau khi lớn lên chiếc áo khoác bông nhỏ trở nên có chút lòng đen tối.
Nhưng điều này cũng không làm lung lay sự yêu chiều của Hạ Tiểu Bạch dành cho cô công chúa nhỏ ngoài lạnh trong nóng này chút nào.
Sau khi Diệp Lâm nhìn chàng trai kia rời đi, mới ngâm nga một ca khúc ngắn mở cửa, có thể cô không chú ý tới người đang đứng trước mặt.
Đầu trực tiếp đâm vào thân hình người đó, làn da trắng như tuyết mềm mại thơm thơm.
Diệp Lâm che mũi nhỏ lùi về sau một bước, khi cô nhướng đôi mắt lên, đập vào mi mắt là một khuôn mặt rất tinh xảo.
Khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ phối hợp với mặt mày hơi chau lại đó của cô, đang nhìn mình.
Đôi mắt đẹp cô ta trông có vẻ nghi ngờ: “Mỹ nữ, cô là ai.”
Hạ Tiểu Bạch nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tinh xảo, tóc dài xõa vai.
Cả người một chiếc váy bó sát, không cách nào che giấu được cỡ ngực 36D, eo thon của cô, thật khó có thể tưởng tượng làm thế nào chịu đựng được sức nặng trên ngực, dưới váy xếp li, lộ ra một đôi chân đẹp thẳng tắp.
Diệp Lâm phát hiện ánh mắt đối phương có chút đê tiện, hai tay che ngực đôi mắt cảnh giác khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ.
Chẳng lẽ đối phương là đồng tính nữ!
Khoan đã!
Anh mắt cô gái này giống ánh mắt thô bỉ đó mà anh Tiểu Bạch nhìn cô ta.
Đột nhiên cô mới nhớ đến gì đó.
Chẳng trách nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt này trông rất quen mắt, dáng dấp cô và anh Tiểu Bạch gần như rất giống nhau!
Chân mày liễu của cô ta mang theo cảnh giác hỏi: “Xin hỏi cô là ai, sao lại đứng trước cửa nhà tôi.”
Bàn tay ngọc của Hạ Tiểu Bạch che trán: “Anh nói anh là Hạ Tiểu Bạch, em tin không?”
Diệp Lâm cười ha ha một tiếng, khuôn mặt đẹp làm ra một dáng vẻ chỏ mới tin: “Không tin.”
Bàn tay ngọc của Hạ Tiểu Bạch che trán đôi môi anh đào khẽ thở dài.
“Nhưng anh đúng là Hạ Tiểu Bạch, cái này không thể nghi ngờ.”
Đôi mắt Diệp Lâm tiến lên trước cẩn thận quan sát cô gái dám giả mạo Hạ Tiểu Bạch.
Không thể không nói đây là một cô gái rất xinh đẹp.
Xinh đẹp đến mức với tứ cách là một người đẹp như cô ta cũng có chút bị lu mờ.
Dung mạo vô cùng xinh đẹp, đôi mắt long lanh trong suốt như bông tuyết, làn da như tuyết, thân hình mảnh mai xinh đẹp, cả người toát ra một khí chất khó tả.
Làn da trắng như tuyết còn tản ra hương thơm thoang thoảng hoa dành dành.
Thơm đến mức cô ta đều có chút nhịn không được đến gần ngửi làn da trắng như tuyết của đối phương mấy hơi.
Bỗng nhiên cô ta cảm giác như mình sắp bị giết bởi một cú chạm vào đầu.
Diệp Lâm ngửa đầu lên thấy đối phương đang cười khanh khách chạm vào đỉnh đầu cô ta, một cổ tay thon dài trắng nõn chuyển động trước mắt.
Hương thơm ngào ngạt trên da, nhất thời khiến trái tim Diệp Lâm đập mạnh, trực tiếp ngẩn tại chỗ.
Bên ngoài mới phản ứng lại, khuôn mặt xinh đẹp chợt đỏ bừng, giơ bàn tay nhỏ bé đẩy tay cô ra: “Cô làm gì!”
Hạ Tiểu Bạch mỉm cười không sao cả, ai bảo đối phương là Diệp Lâm chứ, khi còn bé cô nhóc này thường nũng nịu trong lòng mình.
Thật sự rất dễ thương.
“Trước đây không phải em rất thích anh Tiểu Bạch sờ đầu em sao.”
“Anh nhớ có một lần em đi lạc trên đường lớn thút thít hết mức, vẫn là anh bế em về nhà.”
“Em nức nở vùi đầu vào trong lòng anh khóc.”
“Còn sống chết muốn anh sờ đầu nhỏ của em.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Lâm càng thêm đỏ, chuyện này cô tất nhiên nhớ.
Đó là vào lớp một tiểu học khi tan học về, lúc ấy quá nhiều người cô ta đi theo sau những bạn học khác.
Khi cô ta ý thức đã đi vào một con đường xa lạ.
Thật ra thì lúc đó rời nhà cũng không xa. Rất nhanh đã bị Hạ Tiểu Bạch tìm được.
Diệp Lâm hơi tức giận, nhất định là tên khốn như anh Tiểu Bạch đã nói cho cô gái này.
Cô ta khoang hai tay lại: “Có phải cô là bạn gái của anh Tiểu Bạch không, hai người cùng nhau trêu chọc tôi.”(???)
“Tên khốn đó, ngay cả chuyện này cũng nói cho cô!”
Hạ Tiểu Bạch cạn lời, anh còn trở thành bạn gái của chính anh…
“Làm ơn anh thực sự là Hạ Tiểu Bạch, với lại còn có rất nhiều bí mật của em mà anh đều biết.”
Bỗng nhiên tầm mắt Hạ Tiểu Bạch nhìn phía sau Diệp Lâm.
Diệp Lâm cảm nhận được ánh mắt thô bỉ khuôn mặt đỏ lên: “Cô biết gì!”
Hạ Tiểu Bạch cười khà khà nói: “Anh dĩ nhiên biết bên mông trái của em có một nốt ruồi nho nhỏ.”
Diệp Lâm muốn ngất đi rồi, đây là chuyện cực kỳ riêng tư của cô ta.
Người biết chuyện này không nhiều, Hạ Tiểu Bạch chính là một người trong đó.
Dù sao khi còn bé họ thường tắm chung, dĩ nhiên đó là chuyện lúc còn nhỏ.
Chơi thân từ nhỏ.
Cô nhìn ánh mắt đê tiện quen thuộc này thật sự rất giống Hạ Tiểu Bạch.
------
Dịch: MBMH Translate