“Không chỉ nhà giàu mà còn là học bá, lại là hội trưởng hội học sinh.”
“Có thể nói là nhân vật quan trọng của trường bọn tôi.” Giọng nói Diệp Tử Hiên hơi khinh thường.
“Tên này vẫn luôn theo đuổi chị gái tôi, dù sao trong lòng tôi cũng khó chịu anh ta.”
“Nhưng tên này ngoài mặt có khuyết điểm gì hay không, thì vẫn là thiếu niên gương mẫu của thành phố này.”
Hạ Tiểu Bạch hỏi: “Vậy chị cậu có thích cậu ta hay không! ! !”
Diệp Tử Hiên nhún vai: “Anh vẫn nên tự mình hỏi chị tôi đi, chuyện của chị ấy cơ bản không nói với tôi.”
“Bỏ đi, tôi muốn về phòng xem phim.”
Diệp Tử Hiên về phòng khóa trái cửa, còn cố tình kéo mấy lần kiểm tra một hồi.
Để tránh gặp phải chuyện lần trước.
Cho đến gần sáng Diệp Lâm mới kéo lê cơ thể mệt nhọc trở lại.
Sau khi tắm xong trực tiếp nằm lên ghế sô pha.
Cô lấy gối ôm rồi ôm, nhìn Hạ Tiểu Bạch bên cạnh muốn mở miệng nhưng lại xấu hổ.
Hạ Tiểu Bạch cũng đối mặt liếc nhìn cô.
Diệp Lâm chỉ là kiêu ngạo quay đầu lại, một bộ dáng công chúa nhỏ kiêu ngạo.
Hạ Tiểu Bạch nhìn thấy Diệp Lâm vẫn như cũ mặt đầy kiêu ngạo, cũng chỉ có thể mặt dày ngồi cạnh cô ta.
Anh phải hỏi rõ Diệp Lâm có yêu đương hay không.
Hạ Tiểu Bạch còn chưa kịp mở miệng.
Diệp Tử Hiên vỗ bụng từ phòng bước ra: “Khi nào phố cổ mở cửa bắt đầu bán cơm, đối chết tôi rồi.”
Diệp Tử Hiên cũng thấy hai người ngồi chung một chỗ: “Cái đó, em không quấy rầy hai người chứ?”
Diệp Lâm tức giận liếc nhìn Diệp Tử Hiên: “Em đúng là ham ăn biếng làm, tủ bên đó có mì gói.”
“Quên đi, quên đi, hay là em nấu cho hai người ăn.”
Một đêm yên lặng.
Sáng hôm sau, Hạ Tiểu Bạch ân ái với Thu Hi trong mơ.
Điều đầu tiên khi anh thức dậy là đi tắm thay quần áo ngủ.
Một dòng nước lạnh dội vào cơ thể mềm mại trắng như tuyết, khi anh nhấn dầu gội đầu thaa lên đầu liền ngây ngẩn.
Trong mơ màng mới nhận ra mình vậy mà mái tóc dài đến eo.
Anh sững sờ nhìn mái tóc dài trong nước!
“Mình đã thay tóc khi nào vậy?” Hạ Tiểu Bạch cũng không nghĩ nhiều mở ra kiểu tóc sửa đổi giao diện.
Lần nữa khiến anh sững sờ là kiểu tóc trung tính lại bị khóa, hoàn toàn không thể sử dụng.
Còn chưa để anh phàn nàn.
Thanh âm nữ tính của hệ thống lại truyền tới.
“Vì để ký chủ thích ứng tốt hơn với cuộc sống như một cô gái thực sự.”
“Bắt đầu từ bây giờ ký chủ chỉ có thể để tóc dài đến eo mặc đồ con gái.”
“Quyền giải thích cuối cùng về ngày tháng kết thúc do hệ thống quyết định.”
“Tất nhiên hệ thống này cũng rất linh hoạt, mỗi tuần có một ngày có thể khôi phục ăn mặc bình thường.”
“Nếu ký chủ cưỡng ép mặc quần áo nam, sẽ phải chịu trừng phạt tra tấn bằng điện.”
Hạ Tiểu Bạch nghe được lời này của hệ thống lừa đảo, suýt nữa thì hai mắt trợn trắng rồi bất tỉnh.
“Làm ơn, em trai họ và em gái họ của tôi vẫn còn ở đây, cậu để tôi mặc đồ nữ!”
“Hay là cậu giết tôi đi.”
Hệ thống lại lần nữa nói: “Đúng rồi, bổ sung một chút, không được dùng quấn ngực.”
“Nhất định phải bày ra dáng người hoàn mỹ của mình.”
Bỗng nhiên một luồng sáng trắng xuất hiện.
Một bộ váy trắng mang theo thánh quang rơi vào trong tay Hạ Tiểu Bạch.
Chẳng những áo cánh bó sát thuần trắng, ngay cả quần lót cũng là kiểu dáng buộc dây thuần trắng.
Khuôn mặt tuyệt trần thanh nhã của Hạ Tiểu Bạch khẽ co quắp: “Cậu sẽ không để tôi mặc cái này ra ngoài đi?”
Hệ thống: “Chúc mừng trả lời đúng, nhưng không có khen thưởng.”(*ˊ?ˋ)????
“Ký chủ mau thử đi.”
“Nàng tiên mặc váy trắng mái tóc dài đến eo, chắc chắn có thể mê hoặc tất cả đàn ông trên thế giới.”
Hạ Tiểu Bạch ngây ngốc tại chỗ suốt ba phút cũng không tình nguyện chấp nhận sự thật này.
Anh chạy ra khỏi phòng, chộp lấy cây kéo thử cắt vào mái tóc dài đến eo nhưng kết quả chính là mái tóc trở nên cứng đơ, không cắt được sợi tóc nào.
Rõ ràng là sờ lên mái tóc này có cảm giác mượt mà mềm mại như tơ lụa cao cấp nhưng khi dụng vào lưỡi kéo lại cứng như thế.
Sau mấy lần cố gắng, Hạ Tiểu Bạch sa sút tinh thần ngồi xuống dưới đất, rõ ràng là không thể cắt được mái tóc dài này. (ó﹏ó)
Hệ thống nghịch ngợm trêu giọng bằng giọng nữ: “Cô gái à! Từ bỏ mơ mộng đi, hãy chấp nhận sự thật."
"Cô không thể cắt đứt được mái tóc đen nhánh này đâu, đồ do hệ thống sản xuất ra thì không phải nghi ngờ về chất lượng.”
Hạ Tiểu Bạch nằm lì ở trên giường như một con cá muối lăn mấy vòng, đôi chân thon dài không ngừng đập lên đập xuống.
"Không muốn! Về mặt xã hội, làm như vậy chẳng khác nào giết chết tôi?. °(? ? ? ﹏? ? ? )°
Nhưng dù anh có cầu xin nũng nịu như thế nào thì hệ thống đều không có chút thỏa hiệp nào.
"Mời ký chủ mặc váy và ra khỏi phòng trong vòng ba phút.”
"Nếu không sẽ bị phạt giật điện.”
Hạ Tiểu Bạch cũng chỉ có thể tiếp nhận hiện thực, chậm rãi duỗi thẳng đôi chân dài mặc chiếc váy bồng bềnh vào, còn buộc một cái nơ bướm.
Anh cũng không biết mình đã yêu thích phong cách buộc dây như thế này từ bao giờ.
------
Dịch: MBMH Translate