Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 214 - Chương 214: Diệp Tử Hiên Hoài Nghi Nhân Sinh

Chương 214: Diệp Tử Hiên Hoài Nghi Nhân Sinh Chương 214: Diệp Tử Hiên Hoài Nghi Nhân Sinh

Anh mặc áo ngực vào che bộ ngực cup 36C, một mảng da thịt trắng như tuyết làm Hạ Tiểu Bạch cảm thấy xấu hổ.

Cuối cùng anh mặc áo vào.

Hạ Tiểu Bạch nhìn cô gái xinh đẹp mặc váy trắng tinh dài chạm đất trong gương.

Cô gái mặc một bộ váy trắng làm lộ ra bờ vai trắng mịn như tuyết và dáng người với đường cong xinh đẹp, đôi chân thon dài đứng thẳng trên mặt đất rất thu hút ánh mắt người nhìn.

Hạ Tiểu Bạch cảm thấy hơi oi bức nên đã mở cửa sổ phòng trọ ra, rồi xõa xõa tóc.

Anh hít một hơi thật sâu không khí mùa hạ tươi mát, cảm nhận được ánh nắng ấm áp chiếu xuống từ khoảng trống giữa những tán cây.

Gương mặt tươi cười xinh đẹp như gió xuân, khí chất thuần khiết và quyến rũ như hòa làm một tạo nên một sức hút đặc biệt, làm cho thần sáng tạo của vạn vật cũng phải nghi ngờ chẳng lẽ mình lại có một thần khí kỳ diệu đến thế sao.

Bỗng nhiên một trận gió thổi tới làm tà váy tung bay, Hạ Tiểu Bạch cảm thấy phía dưới có hơi mát mẻ.

Lúc này anh mới nhận ra mình đã không mặc quần bảo hộ.

Hạ Tiểu Bạch đến tủ đồ lấy chiếc quần bảo hộ Sở Thu Hi mua cho sau đó mặc vào một cách nhẹ nhàng.

Nhưng vào lúc này đột nhiên có một dòng điện mạnh mẽ chạy dọc toàn thân làm cho Hạ Tiểu Bạch trực tiếp tê liệt ngã trên giường.

Hệ thống: "Xin lỗi, quên nói với cô, trong thiết lập của bổn hệ thống, quần bảo hộ không thuộc diện quần áo nữ nên không thể mặc.”

"Nếu tiếp tục mặc sẽ bị phạt giật điện, nhẹ thì ~ tàn phế, nặng thì ~ mất mạng.”

"Vừa rồi chỉ là một trừng phạt nho nhỏ, nếu còn có lần sau thì cô nên chuẩn bị thêm mấy cái quần đi.”

"Tôi xoxoxo" Hạ Tiểu Bạch mắng hệ thống bằng những từ ngữ mang tính chất tinh hoa văn hóa dân tộc.

"Chiếc váy trắng này chỉ miễn cưỡng dài đến đầu gối, chỉ cần một trận gió tùy tiện thổi tới thì chắc chắn sẽ bị người khác nhìn thấy đấy.”

Hệ thống: "Đây không phải là vấn đề hệ thống cần quan tâm."

"Lúc có gió thổi tới cô có thể dùng tay đè váy lại.”

Hạ Tiểu Bạch... ... (╯>д<)╯? ˙3˙

Ngoài phòng khách, Diệp Tử Hiên đang uống cà phê Diệp Lâm đang gõ đầu anh ta.

"Tối qua lại chơi game suốt đêm với mấy người Bân Bân à? Giờ lại uống cà phê.”

Diệp Tử Hiên bất đắc dĩ cảm thấy hơi oan ức, giấc mơ tối qua làm anh ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Trong mơ anh ta nhìn thấy một cô gái mặc váy trứng vô cùng xinh đẹp, cô ấy có làn da trắng như tuyết, dáng người yểu điệu, ngay cả giọng nói cũng như giọng của tiên nữ.

Tiên nữ trong mơ xuất sắc như thế, đẹp đến mức khiến người ta nhận ra đây chỉ là một giấc mộng, cả người toát phong thái ngây thơ và quý phái của thần tiên.

Giấc mơ như thế này……..tất nhiên là Diệp Tử Hiên không ngại.

Nhưng khi anh ta sắp ôm được vòng eo thon của tiên nữ trong mơ thì chợt phát hiện người ta chính là Hạ Tiểu Bạch với mái tóc dài tới eo đang mặc váy trắng.

Dù không phải thì cũng thấy rất quen.

Điều tồi tệ nhất là anh ta phải thay một cái quần khác khi tỉnh lại.

Nếu anh Tiểu Bạch mà biết mình làm loại chuyện không thể miêu tả này trong mơ thì không biết có bị anh ấy đánh chết mình hay không.

Diệp Lâm thấy Diệp Tử Hiên ngẩn người không nhúc nhích thì gõ cái đầu chó của anh ta thêm lần nữa.

"Sao thế, giữa ban ngày ban mặt mà còn mơ mộng về người đẹp à?”

Diệp Tử Hiên có hơi đỏ mặt, vội vàng lắc đầu.

"Không có mà, chị nghĩ cái gì đó, em nghĩ tới mỹ nữ bao giờ.”

Diệp Lâm có hơi đỏ mặt hướng mắt nhìn về phía dưới anh ta.

Diệp Tử Hiên cũng cúi đầu xuống nhìn theo……suýt chút nữa anh ta đã muốn chui xuống đất chết cho rồi.

Diệp Tử Hiên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi về phía phòng của Hạ Tiểu Bạch vì có nhiều đồ để trong phòng anh.

Khi anh ta đi vào hành lang thì đúng lúc gặp một bóng dáng xinh đẹp trắng tinh, cả hai người đều cúi đầu đi nên trực tiếp đụng vào nhau.

Diệp Tử Hiên cao lớn khỏe mạnh nên không sao, còn người đối diện thì trực tiếp ngã về phía sau.

Hạ Tiểu Bạch căn bản không thèm để ý đến sự đau đớn của bản thân vì anh đang phải đối mặt với một vấn đề rất lớn, chính là làm sao để chị em Diệp Lâm chấp nhận được sự thật rằng anh là nữ theo một cách vừa không xấu hổ vừa nhã nhặn.

Diệp Tử Hiên chỉ cảm thấy mình đã đụng trúng một cơ thể thơm ngát.

Anh ta cảm thấy thật sự quá…..dễ chịu khi chạm vào làn da mềm mại và mùi hương êm ái của cô gái này.

Khi anh ta đưa mắt lên nhìn về phía đối phương thì lập tức ngơ ngác.

Đẹp……chị gái này đẹp quá!

Trong nháy mắt, ánh mắt Diệp Tử Hiên ngừng lạ trên gương mặt trắng nõn và hoàn hảo không tì vết của người đối diện, hàm trắng trắng tinh cắn lấy đôi môi đỏ mọng, biểu cảm của cô có hơi đau đớn.

Cặp đùi xinh đẹp vẫn đang ngồi trên mặt đất, chiếc váy nhỏ bị xốc lên làm lộ ra cặp đùi trắng như tuyết làm người ta mê mẩn choáng váng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment