Diệp Tử Hiên cảm thấy hơi khó hiểu, cà lăm hỏi: “Xin….xin hỏi sao chị lại xuất hiện từ trong phòng của anh Tiểu Bạch vậy ạ!”
“Chẳng lẽ chị là bạn gái của anh Tiểu Bạch!”
Hạ Tiểu Bạch chỉ có thể nở một nụ cười xinh đẹp, chỉ cần mình không ngại thì người ngại là kẻ khác.
Anh đưa tay lên mân mê mấy sợi tóc đen tung bay trong gió, mỉm cười nói.
"Tử Hiên, cậu dáng suy nghĩ gì đó, anh chính là Tiểu Bạch đây.” Anh chậm rãi vuốt váy lại rồi đứng lên.
Nhưng động tác vô ý này của anh lại thu hút ánh mắt của Diệp Tử Hiên.
Đồ lót trắng tinh!
Anh ta sờ lên mũi theo bản năng….
Thật ra đây là lần đầu tiên anh ta tận mắt chứng kiến loại đồ này của con gái.
Dù anh ta đã từng thấy của Diệp Lâm nhưng cũng chỉ cảm thấy hưng phấn một chút, nhưng cái này thì….
Trong lúc anh ta đang chìm đắm trong tưởng tượng.
Chờ chút! ! ! ! !
Chị gái xinh đẹp như bước ra từ trong thơ ca này vừa mới nói gì cơ!
Chị ấy là anh Tiểu Bạch?
Chắc chắn là mình đã nghe nhầm rồi, sao có thể,
"Chị gái nhỏ mới nói gì thế! Em nghe không rõ lắm."
Hạ Tiểu Bạch đưa tay lên sờ đầu anh ta.
Nụ cười xinh đẹp hiện lên trên gương mặt thanh nhã tuyệt trần, anh chớp chớp hàng mi thật dài.
Diệp Tử Hiên bị đối phương sờ đầu, cánh tay trắng nõn mịn màng lắc lư trước mắt anh ta mang theo hương thơm. Tất cả đều quá hoàn hảo tựa như một nữ thần bước ra từ ánh sáng ban mai với nụ cười tỏa nắng, làn gió nhẹ thổi qua làm làn váy và mái tóc đen tung bay.
Đôi mắt trong veo của đối phương dần dần hiện lên ý cười, đôi môi đỏ hồng hé mở làm lộ ra hàm răng trắng bóng như hạt ngọc trai.
"Tư Hiên, thằng nhóc này thật sự không nhận ra anh nữa sao, anh đã chăm sóc em từ nhỏ đến lớn đấy.”
"Trước kia em còn hay chạy lon ton phía sau anh.”
Trong lúc nói chuyện, Hạ Tiểu Bạch nâng cánh tay lên búng vào trán Diệp Tử Hiên một cái rồi cười dịu dàng với anh ta một cái.
"Thật sự không nhận ra sao?"
Diệp Tử Hiên ngơ ngác nhìn mỹ nhân trước mắt.
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt điềm tĩnh, dung nhan hoàn mỹ không tỳ vết.
Mái tóc đen dài đến thắt lưng, da thịt trắng như tuyết, trên người mặc một bộ váy trắng mộc mạc càng làm nổi bật lên vẻ đẹp thanh thuần của anh, đúng là một nhan sắc tuyệt thế khuynh thành.
Giọng nói của Diệp Tử Hiên có chút run rẩy.
“Anh...... Anh là anh Tiểu Bạch sao?" Cậu ta theo bản năng nhéo nhéo mặt mình.
Ui ya, rất đau, hoàn toàn không giống như đang nằm mơ.
Cậu cực kỳ hy vọng đây chính là giấc mơ.
Nếu đúng là mơ thì cậu ta có thể chơi đùa với tiên nữ nhỏ trước mắt này mà không phải gánh chịu hậu quả gì.
Dù sao những thứ làm trong mộng đều là vô tội.
Thật sự là quá đẹp.
Ánh mắt của Diệp Tử Hiên dán chặt lên đường cong hoàn mỹ của Hạ Tiểu Bạch.
Qua khe hở giữa rèm cửa sổ, ánh nắng ban mai rực rỡ bên ngoài rơi xuống hành lang,
Nhu hòa chiếu khắp toàn thân mỹ nhân.
Da thịt trắng như tuyết ở dưới anh nắng lấp lánh trong suốt như bạch ngọc, hết thảy đều hài hòa tuyệt vời như vậy.
Bỗng nhiên, khóe miệng mỹ nhân nhếch lên, lộ ra một nụ cười xấu xa.
“Cậu nghĩ lung tung cái gì vậy? Tôi chính là anh Tiểu Bạch của cậu đây!”
“Có phải tối hôm qua cùng Bân Bân và A Vĩ uống rượu suốt đêm đến say rồi không?”
Ngón tay Hạ Tiểu Bạch khẽ vén lọn tóc đen trước ngực ra sau tai, nghiêng đầu thản nhiên cười với cậu ta.
Diệp Tử Hiên có chút chịu không nổi trước nhan sắc vô thực này.
Dung nhan của anh tiến sát gần cậu ta, ánh mắt long lanh, dáng người hấp dẫn, làn da trắng mịn, làm cho người ta có một loại cảm giác vừa quyến rũ nhưng lại thanh cao trong sáng khó tả.
Cô ấy nói cô ấy là anh Tiểu Bạch của mình? Trong trí nhớ của Diệp Tử Hiên chỉ có một người anh ẻo lả là anh Tiểu Bạch.
Sao lại đột nhiên lại có thêm một chị Tiểu Bạch nữa?
Chẳng lẽ mình vừa tỉnh lại đã xuyên không?
Nơi này lẽ nào là một thế giới song song, anh Tiểu Bạch của mình biến thành chị Tiểu Bạch mất rồi?
Nếu dựa theo tình tiết của mấy tiểu thuyết mạng, chẳng lẽ cậu đã trở thành đứa con được trời trọn để xuyên không sao?
Chẳng lẽ cậu sẽ thành một cặp với chị gái xinh đẹp như tiên nữ giáng trần này.
Sau đó đạt được kỹ năng vô địch ví dụ như bàn tay vàng,....
Cuối cùng thu thập được một dàn hậu cung, sống một cuộc sống hạnh phúc suốt đời.
Nghĩ tới đây Diệp Tử Hiên lộ ra vẻ mặt bỉ ổi, khóe miệng bắt đầu chảy nước miếng.
Quả nhiên mình trời sinh đã có số mệnh làm nhân vật chính? (??)? Chị Tiểu Bạch, tôi tới đây.
Hạ Tiểu Bạch nhìn Diệp Tử Hiên đang lộ ra biểu tình bỉ ổi.
Khóe miệng hồng đào hơi co giật, tên nhóc này nhất định đang suy nghĩ chuyện gì đó đen tối.
Anh thăm dò hỏi: "Tử Hiên? Cậu đang suy nghĩ gì vậy?”
Hạ Tiểu Bạch vừa nói xong, Diệp Tử Hiên liền giang hai tay lao về phía anh.
“Chị Tiểu Bạch, có thể ôm tôi một cái không?”
Hạ Tiểu Bạch???
------
Dịch: MBMH Translate