Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 216 - Chương 216: Em Mà Phải Ghen Tị Với Anh Á?

Chương 216: Em Mà Phải Ghen Tị Với Anh Á? Chương 216: Em Mà Phải Ghen Tị Với Anh Á?

Anh bước sang né đi cái ôm của cậu ta, sau đó không chút khách khách khí gõ vào đầu cậu ta một cái “bốp”

Diệp Tử Hiên trực tiếp bị đánh ngã trên mặt đất, gương mặt thống khổ ôm đầu???

Căn cứ vào nội dung trong mấy bộ tiểu thuyết hậu cung, chị gái xinh đẹp cùng mình lớn lên hẳn là phải yêu nhân vật chính đến thấu xương mới đúng chứ?

Hạ Tiểu Bạch hai tay chống eo thon nhỏ, đôi mắt xinh đẹp khẽ lườm đứa em trai ngu xuẩn này.

"Anh nói này Tử Hiên, có phải tối hôm qua cậu uống quá nhiều rượu nên không được tỉnh táo phải không, ngứa đòn hay gì?”

Đúng lúc này phòng khách truyền đến giọng nói của Diệp Lâm: "Hai người đang bận “đấu kiếm” à? Đồ ăn nguội hết rồi đây này.”

Diệp Tử Hiên nhìn mỹ nhân đang tức giận trước mắt, vội vàng chạy vút ra phòng khách với chị gái.

Có lẽ vì chạy quá nhanh nên cậu ta ngã nhào xuống chân Diệp Lâm

Cậu thuận thế ôm lấy đôi chân dài trắng như tuyết của Diệp Lâm: "Chị, chị, em hỏi chị một chuyện!"

Diệp Lâm nhíu mày nhìn cậu em trai này, bàn chân mềm mại một cước đá vào mặt cậu, người văng ra tám thước.

“Chết tiệt, buông ra, đừng ôm chị mày!”

“Làm sao vậy hả? Sao lại hoang mang thế?”

Diệp Tử Hiên chỉ vào Hạ Tiểu Bạch trong phòng hỏi: "Chị, anh Tiểu Bạch rốt cuộc là nam hay là nữ?”

Diệp Lâm suýt nữa thì phát điên với câu hỏi của Diệp Tử Hiên, bọn họ đã quen biết lâu như vậy.

Sao còn có thể hỏi một câu thiểu năng như thế.

Cô vui tươi hớn hở cười nói: "Chị bảo đấy là chị Tiểu Bạch của em, em tin không?’

Diệp Tử Hiên dường như đã đạt được đáp án mình muốn, hưng phấn nói:

"Em tin, Em tất nhiên tin chị, thật sự quá tốt"

"Em quyết định, từ giờ sẽ bắt đầu theo đuổi chị Tiểu Bạch, chị ấy chính thức trở thành nữ thần trong mộng của em.”

Diệp Tử Hiên còn chưa nói xong, Diệp Lâm đã nâng đôi chân thon dài lên, một cước đá vào mông tên nhóc này.

Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra biểu cảm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

“Chị thấy chú mày đây là muốn làm gay à!”

“Mơ mộng hão huyền cái gì mà nghĩ anh Tiểu Bạch là con gái hả!”

"Chị biết anh Tiểu Bạch đúng là có chút ẻo lả, cũng rất xinh đẹp, nhưng anh ấy là con trai là điều không thể nghi ngờ"

Diệp Tử Hiên nghe bà chị của mình giáo huấn một phen liền chết lặng.

Vẻ mặt cậu ta không giấu nổi thất vọng nói: "Cho nên anh Tiểu Bạch vẫn là nam? Em không có xuyên không sao?"

Bàn tay nhỏ bé của Diệp Lâm ôm trán...... Em trai cô ấy hết thuốc chữa rồi.

“Hại chị em làm gì đó, sáng sớm đã cãi nhau.”

Bỗng nhiên

Một giọng nói ưu nhã truyền đến từ sau lưng Diệp Lâm, thanh âm dịu dàng ôn hòa, trong trẻo như tiếng chuông gió.

Diệp Lâm sửng sốt, giọng nói thật hay! Cô quay đầu nhìn lại, trong phút chốc ngây ngẩn cả người.

Trong ánh mắt ngoại trừ kinh diễm còn có chút khiếp sợ.

Mỹ nhân đứng ở trước mắt cô da trắng mịn màng, ngũ quan tinh xảo, hoàn mỹ tới cực điểm.

Tóc dài đến thắt lưng, không trang điểm nhưng vẫn đẹp như thiên tiên.

Cô khoác trên mình bộ váy trắng, dáng người càng uyển chuyển tinh tế, trên khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ tràn đầy lạnh nhạt cùng cao nhã.

Giống như một đóa bạch liên nở rộ trên tuyết, không có chút tỳ vết, càng không cho phép bất cứ thứ gì nhiễm bẩn.

Nếu nhìn kỹ có thể thấy vầng trán trắng như tuyết của mỹ nhân đang chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.

Lúc này trong lòng Hạ Tiểu Bạch cảm nhận được sự áp lực từ trước đến nay chưa từng có.

Diệp Tử Hiên rất dễ lừa, chỉ cần thi triển sắc đẹp trong vài phút là xong.

Nhưng Diệp Lâm lại không dễ lừa như thế.

Hạ Tiểu Bạch nghiêng đầu cười nhạt, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống.

“Diệp Lâm đã làm xong bữa sáng chưa, anh đói muốn chết rồi đây này.”

Nói xong lại làm như không có việc gì, nhẹ nhàng lướt qua Diệp Lâm đi đến bàn ăn ngồi xuống.

Diệp Lâm còn chưa kịp mở miệng đã bị sợi tóc của đối phương tung bay đánh vào chóp mũi, mang theo mùi thơm cuồn cuộn làm cho cô mê mẩn.

Mùi thơm tràn ngập toàn bộ phế quản, nhẹ nhàng co rút mũi, là một loại ngọt mà không ngấy? Mùi hương của hoa dành dành?

Cô sửng sốt vài giây, sau đó liếc mắt nhìn Diệp Tử Huyên hỏi: "Cô ấy là ai?"

Diệp Tử Hiên bất đắc dĩ nhún vai, vẫn như cũ nhịn không được liếc trộm thịnh thế mỹ nhan của Hạ Tiểu Bạch một cái.

“Cô ấy nói cô ấy là anh Tiểu Bạch? Chị tin không?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Lâm trong phút chốc trắng bệch. Đương nhiên không tin!

Cô chỉ có thể đi tới đối diện với vị mỹ nhân này, ngồi xuống cẩn thận quan sát.

Nhịn không được thử hỏi: "Cô… Anh là anh Tiểu Bạch sao?”

Hạ Tiểu Bạch cũng không giấu diếm, rất bình tĩnh uống một ngụm sữa đậu nành ép tươi, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

Diệp Lâm lúc này hoàn toàn cạn lời, đôi mắt đẹp mở thật to: "Anh không bị làm sao đó chứ!”

“Cái dáng vẻ tóc dài đến eo váy trắng bồng bềnh này, anh còn hỏi em có chuyện gì?”

"Anh nên lấy gương ra xem mình bây giờ đang mặc cái gì đi."

Hạ Tiểu Bạch một bàn tay chống má cười nói: "Anh biết rồi!”

“Em ghen tị vì anh mặc đồ nữ còn đẹp hơn cả em đúng không?”

Diệp Lâm đỏ mặt, có chút thẹn quá hóa giận, nắm chặt tay.

“Hả? Bổn tiểu thư ghen tỵ với anh á?”

"Em là hoa khôi vạn người mê ở học viện đó, cần dáng có dáng, cần nhan sắc có nhan sắc.

"Em mà phải ghen tị với anh á?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment