Một đống nữ sinh thổ lộ với cậu ta, đều sẽ bị từ chối một cách vô tình.
Có thể nói là làm tổn thương trái tim một đám thiếu nữ vô tri.
Cũng không biết tên này có phải thích chơi~gay hay không.
Về phần Lý Thần một lòng theo đuổi Diệp Lâm, hoàn toàn không có ý gì với các nữ sinh khác.
Bọn họ càng không thể so sánh với Lý Thần.
Hoàn toàn không phải là một đẳng cấp.
Một người mập mạp nhịn không được nói: "Diệp Tử Hiên có cái gì tốt.”
“Cậu ta đến hay không đến thì không phải cũng có mấy nam sinh chúng tôi hộ tống các người sao?”
“Mọi người nói có đúng hay không?”
Vài nam sinh cũng gật đầu tán thành.
“Không sai, soái ca đây đêm nay tùy ý mấy em gái các người xử trí.”
Các nữ sinh đều nhao nhao cho đám nam sinh tự kỷ này những ánh mắt xem thường.
Diệp Lâm bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó thú vị.
Dù sao nam sinh trong lớp bọn họ nhìn thấy mỹ nữ đều như là đói sói.
Hạ Tiểu Bạch biến thái thích mặc đồ nữ này không phải rất thích đóng vai nữ sinh sao.
Đến lúc đó để cô xem anh ứng phó với mấy nam sinh trong lớp cô như thế nào.
Khóe miệng cô hơi nhếch lên nói: "Tử Hiên quả thật không có đến, nhưng mà tớ có mang chị họ tớ đến."
Vài nam sinh nghe được Diệp Lâm mang chị họ nhà mình đến, ánh mắt đều sáng lên.
“Ở đâu? Ở đâu? Gen của nhà họ Diệp các người ưu tú như vậy, chị họ cậu chắc cũng cực kỳ đẹp nhỉ?”
Ngay cả các cô gái cũng tò mò.
Tiểu Nguyệt xòe bàn tay nhỏ bé: "Được rồi, đám nam sinh các cậu thật biết nghĩ!”
“Diệp Lâm đã là đại mỹ nữ rồi.”
“Trên thế giới này nào có nhiều mỹ nữ để bị nam sinh các người YY như vậy?”
Phùng Mỹ Mỹ là nhân vật chính đêm nay, cô cũng tò mò hỏi.
“Đúng rồi, Diệp Lâm, chị họ cậu có xinh đẹp không?”
Phùng Mỹ Mỹ vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Lâm.
Tựa hồ cực kỳ chờ mong đáp án của cô.
Diệp Lâm bị Phùng Mỹ Mỹ hỏi lại, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Có một chuyện cô không thể không thừa nhận.
Nếu so sánh với Hạ Tiểu Bạch thích mặc đồ nữ này thì cô còn kém vài bậc.
Cho dù là tướng mạo hay là da thịt hay là dáng người.
Huống chi vừa rồi trên đường đến đây cô và Hạ Tiểu Bạch đã cùng nhau thương lượng lời kịch để tránh phạm sai lầm.
Trong quá trình thiết lập hình tượng anh tên là Hạ Hiểu Bạch, là một cô gái đa tài tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa.
Diệp Lâm tỏ vẻ hết sức khinh bỉ.
Đổi “cầm kỳ thư họa” thành “hết ăn lại nằm” thì còn nghe được.
Cô cũng chỉ có thể che dấu lương tâm nói: "Cũng tầm tầm như mình."
“Không thể nào? Thật sự đẹp như cậu sao?” Tiểu Nguyệt tỏ vẻ không tin.
“Dáng người của cô ấy có đẹp không?”
Diệp Lâm suy nghĩ một chút, khóe miệng hơi co giật.
"… Có lẽ là 36C."
“Không thể nào, không thể nào?” Tiểu Nguyệt ôm ngực bằng phẳng, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
"Lại là một em gái ngực lớn… 36C…" (?д??) Đau lòng.
Mập mạp có chút nhịn không được nói: "Nói lâu như vậy mà cũng chưa có nhìn thấy chị họ của cậu đâu!"
“Đúng vậy, đúng vậy, chị họ của cậu đâu?”
Diệp Lâm cũng có chút nghi hoặc, người này sẽ không lạc đường ở trong biệt thự chứ.
Đi vệ sinh lâu như vậy…
“Chị ấy... chị ấy đi toilet rồi, chắc là rất nhanh sẽ trở lại.”
Đang lúc cô đang cân nhắc có nên đi tìm Hạ Tiểu Bạch.
Bỗng nhiên một giọng nói truyền đến từ phía sau: "Xin lỗi mọi người, tôi không đến chậm chứ?"
Mọi người quay đầu nhìn lại.
Là một chàng trai cực kỳ anh tuấn.
Vài nữ sinh thấy thế đều lộ ra vẻ mặt hoa si.
Người đàn ông này này anh tuấn đến dị thường, dáng người cao gầy, trên người mặc áo sơ mi trắng.
Có thể loáng thoáng nhìn thấy đường nét cơ bắp của hắn mạnh mẽ.
Một đôi mắt sáng ngời lúc này mang theo vẻ mặt tự tin.
Ánh mắt của hắn đảo qua mọi người một lượt, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt bất ngờ của Diệp Lâm.
Cũng là gương mặt cao hứng. Hướng về phía cô mỉm cười: "Diệp Lâm ~ "
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Lâm có chút mất tự nhiên quay đi. Nhưng mà vẻ mặt cũng không có chán ghét.
Hai mắt Phùng Mỹ Mỹ sáng ngời: "Không nghĩ tới hội trưởng hội sinh viên của chúng ta cũng sẽ tới dự tiệc sinh nhật của tôi."
"Bổn tiểu thư cảm thấy rất là vinh hạnh."
Đối phương cười khúc khích, nở một nụ cười rất quyến rũ.
"Bạn học Mỹ Mỹ, em đối với tôi cũng quá khách khí rồi, dù sao thì tất cả mọi người đều là bạn cùng trường với nhau."
"Em cũng đã nhiệt tình mời, tôi có thể không đến sao."
Hắn lấy ra một phần quà đưa cho Phùng Mỹ Mỹ.
"Đúng rồi, đây là quà sinh nhật của tôi tặng em, chúc em càng ngày càng xinh đẹp, vóc người càng ngày càng tốt."
Gương mặt xinh đẹp của Phùng Mỹ Mỹ có chút đỏ bừng, cô cười ngọt ngào: "Cảm ơn anh nhiều."
Tiểu Nguyệt hâm mộ hì hì cười nói: "Ai nha, Mỹ Mỹ, cậu cũng đừng có thẹn thùng."
"Bạn học Lý Thần người ta đến là vì Diệp Lâm."
"Cậu có thẹn thùng cũng vô ích."
------
Dịch: MBMH Translate