Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 224 - Chương 224: Hai Nam Khôi?

Chương 224: Hai Nam Khôi? Chương 224: Hai Nam Khôi?

Hạ Tiểu Bạch mò mẫm trong biệt thự tối đen, hành lang yên tĩnh không có một bóng người.

Có một loại gió âm u khó hiểu thổi từng đợt.

An tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy cô đơn, bây giờ anh không hâm mộ bạn thân của Diệp Lâm nữa.

Nghe Diệp Lâm nói người bạn thân này của em ấy là con một.

Ba mẹ thường xuyên làm ăn bên ngoài, cho nên đa số thời gian đều ở nhà một mình với bảo mẫu.

Tuy rằng vợ chồng chú Thế cũng thường xuyên ở bên ngoài, nhưng Diệp Lâm vẫn còn em trai.

Còn có thể cùng nhau đùa giỡn (mặc dù đều là Diệp Tử Hiên đơn phương bị treo lên cây đánh).

Chẳng mấy chốc anh đã tìm thấy một nhà vệ sinh riêng biệt để bật đèn.

Phát hiện chân mình tất cả đều là máu tươi, may mà cái váy không bị máu làm bẩn.

Hạ Tiểu Bạch khẽ cắn đôi môi đỏ, khuôn mặt thanh nhã tuyệt trần có chút đỏ bừng.

Nhìn chiếc quần... thuần trắng trong tay đã bị máu nhuộm đỏ.

Chỉ có thể đứng bên chậu rửa tay ở bên cạnh dùng sữa tắm giặt sạch sẽ.

Không thể không nói vải vóc hệ thống ban thưởng cực kỳ tốt, sau khi giặt thì vết máu đã hoàn toàn được rửa sạch, biến về màu trắng nguyên bản.

Không hổ là toilet của biệt thự, còn có máy sấy.

Khi mọi thứ đã xong.

Hạ Tiểu Bạch mới giơ tay ngọc lên lau mồ hôi trong suốt trên trán.

Anh lẩm bẩm nhìn mỹ nhân váy trắng trước gương nói: "Làm con gái thật đúng là phiền toái.”

…………

Trong biệt thự Diệp Lâm đỡ Phùng Mỹ Mỹ treo xong quả bóng cuối cùng.

Từ bên ngoài biệt thự có một hàng bảy tám người đi vào, những người này đều là mấy người bạn Phùng Mỹ Mỹ thân nhất.

Tuy rằng cô còn hẹn những người khác, nhưng mà vì nghỉ hè nên tất cả mọi người đều về quê nghỉ phép ở nhà rồi.

Dù sao thì học xong học kỳ sau thì tốt nghiệp rồi, kỳ nghỉ hè này của bọn họ đã định trước là rất ngắn ngủi.

Trước sau cộng lại không đến mười lăm ngày là sẽ phải khai giảng sớm.

“Diệp Lâm đến sớm vậy sao?”

Một cô gái tóc đuôi ngựa xinh đẹp tiến lên vùi đầu vào người Diệp Lâm cọ tới cọ lui.

Diệp Lâm đỏ mặt, tức giận đẩy cô ra.

“Tiểu Nguyệt cái cô này!”

Cô gái được gọi là Tiểu Nguyệt là một cô gái đáng yêu với chiều cao chỉ có một mét tư.

Thứ duy nhất thua chỉ là boong tàu bằng phẳng.

Cho nên đối với dáng người của Diệp Lâm, cô có chút vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Mỗi lần gặp mặt đều phải cọ một hồi mới có thể cam tâm.

Hai tay Điền Tiểu Nguyệt chống chiếc eo thon nhỏ, biểu cảm tức giận nói.

“Thật sự là người so với người càng khiến người tức chết, tại sao của người ta lại phẳng như vậy?”

“Cậu không thể cho tớ cọ thêm vài cái à.”

Thật sự là không công bằng mà, rõ ràng đều là JK nhưng dáng người Diệp Lâm lại cực kỳ tuyệt vời.

Trái lại dáng người cô bình thường không có gì đặc biệt, cũng chỉ cao một mét bốn năm.

Mỗi lần hai người ra ngoài chơi, cô đứng bên cạnh Diệp Lâm.

Trông giống như là chị gái dắt em gái vậy.

Rõ ràng cô lớn hơn Diệp Lâm nửa năm.

Chênh lệch giữa con gái và con gái sao lại lớn như vậy?

Một cô gái đeo kính, tướng mạo nhã nhặn thanh tú cười nói.

“Tớ nói này Tiểu Nguyệt Nguyệt, tớ thấy cậu rõ ràng là thèm muốn thân thể Diệp Lâm mà, tất cả đều là lấy cớ!”

Ánh mắt của mấy nam sinh đều không nhịn được dừng lại trên dáng người trước nhô sau vểnh của Diệp Lâm.

Thật sự quá đẹp.

Tuyệt đối không có nam sinh nào có thể kháng cự.

Huống chi một đôi chân trắng mượt mà thon dài lộ ra dưới làn váy, trắng như tuyết lại thẳng tắp.

Không hổ là hoa khôi của trường.

Bọn họ làm sao có thể không hâm mộ ghen tị với Điền Tiểu Nguyệt chứ. Con gái có thể quang minh chính đại cọ mặt vào người Diệp Lâm.

Nam sinh thì chỉ có thể giương mắt nhìn.

Thiếu nữ đeo kính đen điềm đạm nho nhã kia hỏi.

“Đúng rồi Diệp Lâm, Tử Hiên có đến không?" Trong mắt cô mang theo một tia chờ mong.

Thấu kính thủy tinh phản chiếu ánh sáng làm cho đồng tử trong suốt tỏa sáng.

Điền Tiểu Nguyệt cũng vội vàng hỏi.

“Đúng vậy, Tử Hiên tớ nhớ là đã bảo Mỹ Mỹ gọi cậu ấy rồi.”

“Đúng rồi còn có Lý Thần, hai nam khôi của trường chúng ta.”

“Lý Thần chắc là sẽ đến, Diệp Lâm cũng đến rồi.”

Diệp Lâm nhìn dáng vẻ háo sắc của mấy nữ sinh, bất đắc dĩ buông tay.

“Tớ nói này Lý Thần có đến hay không thì liên quan gì đến tớ, Tử Hiên đi chơi game với bạn bè rồi.”

Vẻ mặt của mấy nữ sinh đều là thất vọng.

Không có biện pháp ai bảo nhà họ Diệp bọn họ gen tốt, chị gái là hoa khôi trường, em trai là nam khôi.

“Về phần Lý Thần mọi người đều biết cậu ta vẫn luôn theo đuổi Diệp Lâm.”

Mấy nam sinh có chút khó chịu.

Cho dù là Lý Thần hay là Diệp Tử Hiên, mặc dù đó là nam thần trong mắt các nữ sinh.

Nhưng cũng là cái đinh trong mắt các nam sinh.

Đặc biệt là Diệp Tử Hiên. Càng làm cho nam sinh cảm thấy nghiến răng nghiến lợi, hâm mộ ghen tị.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment