Mỗi lần cất bước đi, cánh tay của mình có thể quang minh chính đại cọ vào con thỏ lớn của Diệp Lâm.
Cái loại cảm giác mềm mại được cánh tay phản hồi lại này.
Đơn giản là sự sung sướng không thể mô tả được mà những cẩu độc thân không thể hiểu được.
Đôi khi cuộc sống chính là không công bằng như vậy, có những cô gái khi phát dục, cho dù cố gắng như thế nào cũng chỉ có thể là B thậm chí chỉ có A.
Mà Diệp Lâm còn chưa phát dục hoàn toàn thì đã trước nhô sau vểnh, dáng người trưởng thành khá là có quy mô.
Hoàn toàn miểu sát các cô gái cùng tuổi.
Cộng thêm chiều cao một mét sáu lăm, về sau đến khi học đại học phát dục hoàn toàn chắc chắn là cấp bậc nữ thần.
Hạ Tiểu Bạch làm ra dáng vẻ anh trai lớn, nhẹ nhàng nâng tay ngọc vuốt ve đỉnh đầu Diệp Lâm.
“Đừng quên, hiện tại anh đang đóng vai chị họ em.”
“Hai chị em nắm tay nhau đi họp là chuyện bình thường mà.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Lâm có chút đỏ bừng: "Cho dù là con gái cũng không cần phải thân mật như vậy, giống như tình nhân ấy."
Hạ Tiểu Bạch ngược lại không ngại, quang minh chính đại cọ đầu vào gáy cô.
Diệp Lâm cảm nhận được sợi tóc mềm mại rơi trên cổ, mang đến cảm giác ngứa ngáy, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm đặc biệt của mỹ nhân...
Điềm đạm, tinh khiết, như giọt mưa lăn trên cánh hoa mùa xuân.
Cô không nhịn được xụi lơ trong lòng Hạ Tiểu Bạch.
May mắn Hạ Tiểu Bạch nhanh tay lẹ mắt ôm cô vào lòng, nếu không quỳ trên mặt đất sẽ mất mặt.
Hạ Tiểu Bạch nhìn đôi mắt lượn lờ ánh nước của Diệp Lâm, dáng vẻ hiện tại của cô.
Người ngoài không biết còn tưởng rằng mình dùng điều khiển từ xa tra tấn cô nhóc này.
“Diệp Lâm, em không sao chứ?”
Diệp Lâm đứng vững hất tay Hạ Tiểu Bạch ra, đầu lắc lư như trống bỏi.
“Không... Không có việc gì, em không cẩn thận đá phải viên đá mà thôi.”
“Vậy em đi vệ sinh trước đây." Cô chỉ chỉ toilet công cộng cách đó không xa.
Hạ Tiểu Bạch cũng không nghĩ nhiều: "Anh ở một bên chờ em.”
Hạ Tiểu Bạch đứng ở nơi đó có chút nhàm chán nghịch điện thoại di động.
Thỉnh thoảng có nam sinh muốn đến trước mặt anh bắt chuyện, đều bị biểu cảm lạnh lùng của anh hù dọa, hoàn toàn không dám hỏi WX.
Mấy phút sau Diệp Lâm mới đỏ bừng mặt đi ra.
Hạ Tiểu Bạch nhìn cô hỏi: "Không sao chứ?”
Đầu ngón tay Diệp Lâm phất mấy sợi tóc trên khóe miệng, lắc đầu, nhưng vào lúc này điện thoại di động của cô vang lên.
Cô nói đơn giản vài câu thì cúp điện thoại.
“Là bạn thân của em gọi tới, những người bạn khác cũng đang trên đường đến, chúng ta đi thôi.”
Hạ Tiểu Bạch đi theo Diệp Lâm đến một khu biệt thự.
“Xem ra bạn thân của em rất có tiền nha." Hạ Tiểu Bạch hâm mộ nói.
Diệp Lâm cười ha hả: "Đợi lát nữa chú ý hình tượng của anh, đừng lộ ra dấu vết.”
Hạ Tiểu Bạch nhún nhún vai: "Anh thì có thể có dấu vết gì... “ ╮ ( ̄⊿ ̄) ╭
Diệp Lâm liếc anh một cái, miệng anh đào nhỏ nhắn cắn cắn.
“Được rồi, anh cũng chỉ có một bộ da đẹp mà thôi, nội tâm vẫn là trạch nam.”
“Mấy ngày nay ở nhà, em còn nhớ không hết đã nhìn thấy anh móc chân mấy lần rồi, về phần những thứ khác em sẽ không nhiều lời.”
Hạ Tiểu Bạch thản nhiên cười: "Em cảm thấy sẽ có người tin tưởng tiểu thư đây sẽ làm ra chuyện như vậy sao?”
Diệp Lâm nhìn mái tóc dài màu đen của đối phương, dưới ánh trăng mờ ảo trông cực kỳ xinh đẹp, theo gió tung bay, dung nhan thánh khiết khiến người ta nhộn nhạo.
Được rồi... (ー_ー)!! Cô thế nhưng nhất thời không cách nào phản bác anh chàng thích giả nữ này.
Diệp Lâm cũng không phải lần đầu tiên đến khu này, men theo đường cũ đi vào biệt thự.
Lúc này bên trong có một cô gái ăn mặc xinh đẹp đang đứng một mình trang trí hội trường.
Diệp Lâm cười khanh khách tiến lên ôm eo đối phương: "Mỹ Mỹ, tớ đến giúp cậu.”
Phùng Mỹ Mỹ quay đầu nhìn lại, phát hiện là Diệp Lâm thì cực kỳ vui vẻ giang hai tay ôm cô.
“Thật tốt quá, toàn bộ hội trường đều do một mình tớ bố trí.”
Diệp Lâm tức giận nói: "Sao không sớm thông báo mọi người đến giúp cậu?”
Phùng Mỹ Mỹ gõ gõ cái đầu nhỏ của mình: "Tớ cảm thấy nếu làm như vậy sẽ gây phiền toái cho mọi người."
“Thật ra tớ bố trí một buổi chiều cũng gần xong rồi.”
Diệp Lâm khoát tay áo: "Không có việc gì, tớ cũng đang nhàn rỗi." Cô quay đầu muốn gọi Hạ Tiểu Bạch.
Nhưng phát hiện đối phương đã không thấy tăm hơi: "Người đâu?”
Phùng Mỹ Ngọc kỳ quái hỏi: "Người nào?”
Diệp Lâm nhìn xung quanh: "Tớ mang chị họ đến đây, vừa rồi vẫn ở đây mà?"
Nhưng vào lúc này cô nhận được tin nhắn của Hạ Tiểu Bạch: "Tiêu chảy, đi toilet một chút.”
Hạ Tiểu Bạch có chút mơ hồ, má nó má nó!!!
Anh quên mất hai ngày này là ngày bà dì đến thăm. o(╥﹏╥)o
Thật sự là nói đến là đến.
Dưới tình thế cấp bách anh chỉ có thể trốn đi, cũng không dám hỏi toilet ở chỗ nào.
Dù sao máu của anh cũng đã chảy xuống chân.
Anh vội vàng lấy giấy vệ sinh lau sạch vết máu trên mặt đất.
May mắn biệt thự này không lớn, giờ chỉ có thể tìm toilet vậy.
------
Dịch: MBMH Translate