Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 230 - Chương 230: Một Nụ Cười Gây Ra Huyết Chiến

Chương 230: Một Nụ Cười Gây Ra Huyết Chiến Chương 230: Một Nụ Cười Gây Ra Huyết Chiến

Anh tức giận ôm lấy cặp đùi mịn màng của Diệp Lâm, cảm giác mềm mại trơn láng, còn có tính ~ đàn hồi và mùi hương nhẹ nhàng của thiếu nữ.

Tay Hạ Tiểu Bạch hơi run, cặp chân dài này quá đẹp rồi.

Đây chính là chuyện anh đã tưởng tượng từ rất lâu, cuối cùng cũng chạm được.

Diệp Lâm cảm nhận được hành động đột ngột của Hạ Tiểu Bạch, cả cánh tay cô nổi da gà, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, thoải mái đến mức không kìm được mà ‘ưm’ một tiếng.

“Anh ~~~~~~~ "

Mấy người bạn ở đây nhìn về phía Diệp Lâm một cách khó hiểu.

Điền Tiểu Nguyệt hỏi: “Cậu sao thế Diệp Lâm? Mặt cậu đỏ quá.”

"Hoa khôi Lâm?”

Diệp Lâm xua tay liên tục, miễn cưỡng cười nói.

"Không có... . . Không có gì... . . Không cẩn thận cắn trúng đầu lưỡi."

Đôi mắt ngập nước của cô nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch: “Anh còn không mau bỏ tay ra!”

Hạ Tiểu Bạch cười ha ha nói: “Chẳng phải em đã nói anh thích đàn ông sao? Giờ anh đang chứng minh là anh thích phụ nữ.”

Mấy nam sinh kia vẫn luôn để ý tới một người đẹp cổ điển như Hạ Tiểu Bạch, nhưng tiếc là anh cứ mãi nói chuyện với mấy cô gái.

Hạ Tiểu Bạch cũng rất hưởng thụ cảm giác được những cô gái xinh đẹp vây quanh như thế này.

Những mùi hương khác nhau tỏa ra từ mái tóc của mấy cô gái khác nhau.

Vân Tiếu Nghiên nắm lấy cổ tay trắng nõn của Hạ Tiểu Bạch, tay nhỏ không ngừng vuốt ve làn da mịn màng của anh.

"Da của chị Tiểu Bạch thật sự quá đẹp, muốn cắn một cái quá đi.”

(ˊ? ˋ)

Cô không chỉ nâng tay Hạ Tiểu Bạch lên áp vào má mình mà cô gái có mái tóc đen dài này còn đặt tay anh vào ngực mình cọ cọ, làm anh suýt chút nữa đứng tim.

Dù kích thước chỉ cup B nhưng cảm giác mềm mại kia thật sự là…… của gái xinh.

Diệp Lâm thấy cảnh này thì nhìn lại gương mặt bỉ ổi của Hạ Tiểu Bạch ( trong mắt cô chính là hèn mọn).

Cô trực tiếp đẩy Vân Tiếu Nghiên ra: “Tôi nói này, cậu đang làm cái gì vậy!”

Vân Tiếu Nghiên đẩy đẩy mắt kính, không vui nói: "Tất nhiên là sàm sỡ chị Tiểu Bạch rồi! Đừng nói là cậu muốn hưởng một mình nhé Diệp Lâm. Chị ấy là chị họ của cậu, mấy người trong chung một nhà, thường xuyên ở cạnh nhau làm tôi hâm mộ chết đi được.”

Mấy cô gái còn lại cũng gật gật đầu: “Đúng đó Diệp Lâm, cho chúng tôi húp mấy ngụm canh cũng không được sao?”

Diệp Lâm đưa tay nhỏ lên đỡ trán, mấy con nhỏ chết tiệt này, bị người ta đem bán mà không biết, còn muốn giúp đếm tiền.

Hạ Tiểu Bạch này chỉ là một tên cuồng mặc đồ nữ mà thôi.

Cô nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch bằng ánh mắt cảnh cáo.

Hạ Tiểu Bạch cũng biết mình đùa hơi quá trơn nên cười dịu dàng nói với mấy cô gái.

"Được rồi, được rồi, tất cả mọi người đều là bạn, nhiệt tình quá cũng khiến chị cảm thấy rất xấu hổ.”

Mấy chàng trai bị ở một bên, trong đó có Lý Thần bị một cô gái đẩy qua bên kia cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Tiểu Bạch.

Bọn họ cũng không biết dùng chủ đề gì để bắt chuyện với một tiên nữ xinh đẹp như vậy.

Mấy người này có cảm giác chỉ cần đứng trước mặt cô thì sẽ trở nên xấu hổ tự ti, không xứng đáng với cô gái này.

Thế là họ chỉ có thể lấy điện thoại ra lén chụp ảnh, lưu lại nhan sắc thì tiên của đối phương lại để tối về tự thẩm.

Dù là nhất cử nhất động, một cái nhíu mày hay mỗi nụ cười đều thanh nhã và hoàn hảo.

Dĩ nhiên là Hạ Tiểu Bạch cũng biết có người đang lén chụp mình, nhưng anh cũng không quá để ý.

Mấy ngón tay tinh tế lấy mấy sợi tóc dính trên môi ra, sau

Nhịp tim của Lương Siêu Nhân lập tức đập liên hồi, anh ta tình cờ bắt được khoảnh khắc mỹ nhân mỉm cười.

Nụ cười kia, anh ta sẽ mãi mãi không quên, đồng thời cũng sẽ khắc sâu trong lòng thiếu niên.

Dù cho đến lúc tuổi già anh ta không cách nào quên được nụ cười xinh đẹp nhất mình từng nhìn thấy.

Hạ Tiểu Bạch không hề biết, đây chỉ là một nụ cười anh tùy ý đùa giỡn cho vui nhưng lại gây ra một loạt các vấn đề giữa Lương Siêu Nhân và Lý Thần.

Đương nhiên là Lý Thần cũng nhìn thấy cảnh này, anh ta siết chặt nắm đấm, trong lòng rối loạn.

Vì cái gì! Vì sao cô ấy lại không hề cười với mình mà thay vào đó, cô ấy lại cười tươi như thiên thần với một kẻ thua cuộc như Lương Siêu Nhân.

Tên này nói đẹp trai cũng không đẹp trai, mà xuất thân cũng không bằng mình, thành tích học tập càng thua xa anh ta vạn dặm.

Anh ta nhìn Lương Siêu Nhân bằng ánh mắt đố kỵ.

Lúc này Lương Siêu Nhân đang khoe khoang với hai nam sinh khác, hoàn toàn không biết rằng mình đã bị vị hội trưởng hội sinh viên học giỏi con nhà giàu này để ý.

Phùng Mỹ Mỹ có hơi xấu hổ nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch hỏi một cách thấp thỏm.

"Chắc là đàn chị Hiểu Bạch giỏi cả cầm kỳ thi họa ạ.”

“Chị có đàn được violin không ạ”

Diệp Lâm ở bên cạnh cũng trợn mắt, tên này chỉ khoác lác mà cậu cũng tin à.

Nếu tên này thật sự biết đàn violin thì tối nay Diệp Lâm cô sẽ để cho anh ta tùy ý xử lý.

Ngược lại cô cũng muốn xem Hạ Tiểu Bạch sẽ từ chối kiểu gì.

Phải biết nhà Phùng Mỹ Mỹ không chỉ biết về violin mà còn biết piano và đàn tranh.

Hạ Tiểu Bạch cũng nhìn về phía Diệp Lâm.

Diệp Lâm đang bày ra dáng vẻ xem trò vui, khóe miệng hơi nhếch lên, đưa tay hất tóc rồi khoanh tay lại.

Ánh mắt cô như đang nói: “Lại đây, mau cầu xin bổn tiểu thư cứu anh đi.”

"Có lẽ bổn tiểu thư sẽ rủ lòng từ bi giúp anh một lần.”

Diệp Lâm dám tin rằng Hạ Tiểu Bạch nhất định sẽ cầu xin mình giúp đỡ.

Thậm chí cô còn đang nghĩ tối nay sẽ xử lý cái tên nghiện mặc đồ nữ này như thế nào.

Nghĩ tới đây, cô không nhịn được mà chảy nước dãi, nhưng câu nói tiếp theo của Hạ Tiểu Bạch lại trực tiếp làm cho Diệp Lâm ngây ngốc.

Hạ Tiểu Bạch cười nhạt, nhìn vẻ mặt mong đợi của Phùng Mỹ Mỹ.

"Violin thì chị có học một chút, chỉ sợ đàn không hay làm mọi người chê cười thôi.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment