Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 229 - Chương 229: Dùng Của Tôi Đi

Chương 229: Dùng Của Tôi Đi Chương 229: Dùng Của Tôi Đi

Sau khi Phùng Mỹ Mỹ thổi tắt ngọn nến, liền ước nguyện. Bắt đầu chia bánh gatô.

Mọi người đều vừa ăn bánh vừa nói chuyện vui vẻ.

Chỉ có Lý Thần là đang đau khổ dằn vặt.

Hạ Hiểu Bạch cùng mọi người nói chuyện trên trời dưới đất, cánh tay trắng nõn và thanh tú của cô thỉnh thoảng dựa về phía anh. Thỉnh thoảng còn đụng tới quần áo của hắn.

Làn da lạnh lẽo và ẩm ướt tỏa ra mùi thơm dễ ngửi của hoa sơn chi, khiến hắn có cảm giác như mình đã gặp được một bông sen tuyết nở rộ vào giữa mùa hè.

Ý định theo đuổi Diệp Lâm của hắn lúc ban đầu có phần dao động.

Đặc biệt là khi nghe nói đối phương là một cô gái tài giỏi, tinh thông cầm kỳ thư họa.

Càng làm cho phòng tuyến kiên cố của hắn xuất hiện một vết rách.

Hạ Tiểu Bạch vẫn luôn chú ý đến chú ý đối thủ cạnh tranh xui xẻo này.

Khóe môi màu đỏ anh đào hơi nhếch lên, có lẽ cần phải kích thích hơn một chút.

Mặc dù là đang mùa hè, nhưng Phùng Mỹ Mỹ cũng bật điều hòa trung tâm.

Mồ hôi trên trán Lý Thần càng ngày càng nhiều, đều chậm rãi trượt xuống gò má hắn, rơi xuống sàn nhà.

Vân Tiếu Nghiên vẫn luôn chú ý đến Lý Thần, phát hiện trên trán hắn đầy mồ hôi hột. Biểu hiện có chút không đúng.

Không còn vẻ bình thản thường ngày nữa.

"Bạn học Lý Thần, có phải là điều hòa vẫn không đủ à, sao cậu đổ mồ hôi nhiều vậy?"

Lý Thần có chút lúng túng lấy tay lau mồ hôi trên mặt.

"Có ... . . Có chút." hắn có chút chột dạ vội vã tìm khăn giấy.

Đáng tiếc khăn giấy sớm đã bị Hạ Tiểu Bạch vô ý giấu đi rồi.

"Khăn giấy đâu?" Vân Tiếu Nghiên cũng hỏi: "Vừa nãy rõ ràng vẫn còn ở chỗ này?"

Hạ Tiểu Bạch khẽ mỉm cười: "Dùng của tôi đi."

Anh từ trong làn váy lấy ra một gói khăn giấy, tay ngọc lấy ra chậm rãi tới gần Lý Thần.

Làm ra bộ dạng muốn giúp Lý Thần lau chùi.

Lý Thần càng căng thẳng hơn, anh sát lại gần hơn, nở nụ cười rất dịu dàng.

Khuôn mặt không son phấn xinh đẹp đến ngỡ ngàng, hầu như đưa tay là có thể chạm tới, khiến Lý Thần có phần thụ sủng nhược kinh.

Cánh tay trắng như tuyết mịn màng vừa ngưng tụ, hương thơm từ làn da cũng phả vào mặt.

Cô ấy là muốn giúp mình lau chùi mồ hôi trên trán?

Vậy đại khái chỉ có thể là yêu một người mới sẽ vì đối phương làm như vậy!

Lý Thần sững sờ ngồi yên tại chỗ, không nhúc nhích, chờ đợi sự dịu dàng của đối phương.

Hạ Tiểu Bạch làm sao có thể giúp hắn lau mồ hôi được chứ.

Anh chàng này đúng là suy nghĩ nhiều, quả nhiên ba ảo giác lớn trong cuộc sống làm hại người.

Anh chỉ là chớp mắt, khẽ mỉm cười: "Bạn học Lý Thần, khăn giấy của cậu này."

Lý Thần có chút sững sờ, sau một hồi mới kịp phản ứng nhìn giấy vệ sinh do cô gái xinh đẹp trước mắt đưa tới.

"A……Cảm ơn.” Anh ta trở nên lắp bắp, lập tức đỏ mặt.

Hạ Tiểu Bạch nhếch miệng mỉm cười: "Chúng ta đều là bạn bè, không cần khách sáo."

Chúng ta là bạn bè?

Câu nói này giống như một quả bom ném xuống nước, nổ tung trong lòng Lý Thần.

Bức tường cao vốn dĩ đã không ổn định bắt đầu sụp đổ ầm ầm.

Anh ta ngước mắt lên nhìn gương mặt tinh xảo không hề trang điểm của người đối diện, không hề có chút phấn son nào, đường nét trên khuôn mặt vô cùng tự nhiên mang lại cảm giác thần tiên làm cho người ta thất hồn lạc phách.

Anh ta muốn mở miệng nhưng bên kia đã trò chuyện với những người khác.

Lý Thần chỉ có thể yên lặng nhận lấy khăn từ tay cô gái rồi hít hà, tất cả đều là mùi hương nhàn nhạt của cô gái còn đọng lại.

Đây chính là khăn tay cô ấy để trong người, Lý Thần hoàn toàn không nỡ dùng.

Anh ta mờ mịt dùng tay xoa mồ hôi trên trán, sau đó nhanh chóng cất khăn tay vào trong người.

Những hành động nhỏ đó đều bị Hạ Tiểu Bạch nhìn thấy toàn bộ.

Quả nhiên là đàn ông có đẹp trai hay đàng hoàng đến mấy, chỉ cần có một cô gái đủ xinh đẹp xuất hiện thì anh ta đều lộ ra vẻ si ngốc.

Trừ phi tên đó là một người đồng tính thích đàn ông.

Hạ Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy bên hông đau nhói, quay đầu nhìn lại thì thấy Diệp Lâm đang mỉm cười nhìn mình.

Cô hạ giọng nói nhỏ bên tai anh: “Anh cũng đừng quá trớn, đến lúc đó có gì thì đừng trách em không nhắc trước.”

"Lý Thần cũng là một cao thủ karate, anh ta muốn làm gì anh thì căn bản không có cách nào chống trả đâu.”

Hạ Tiểu Bạch cười hắc hắc nói: “Yên tâm đi, anh tin Lý Thần này là một người tốt, nhìn có vẻ là một người thành thật, theo đuổi em suốt hai năm trời mà vẫn chưa làm gì cả.”

Diệp Lâm bất đắc dĩ liếc anh một cái: "Chẳng lẽ người thành thật thì phả bị anh đùa giỡn sao?"

Bỗng nhiên cô nở một nụ cười vui vẻ: “Chẳng lẽ anh thật sự thích Lý Thần rồi à.”

"Anh đối xử với anh ta tốt như vậy, còn tỏ ra mình thích đàn ông, anh mặc đồ nữ cũng chỉ để tiện cho việc cua trai đẹp thôi đúng không!”

Hạ Tiểu Bạch (-_ -)

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment