Hạ Tiểu Bạch không thể nào không nhìn ra được sắc mặt của Lý Thần thay đổi, trong lòng có phần cười gằn.
Có ba loại ảo tưởng trong cuộc đời.
Ví dụ như {{ cô ấy thích mình}}
Nếu như một cô gái nhìn một chàng trai nhiều lần, chàng trai đó liền sẽ cho rằng cô gái yêu thích hắn.
Kỳ thực, đây chỉ là một hành động nhỏ đơn giản và bình thường nhất của một cô gái
Nhìn bộ dáng giãy giụa của Lý Thần, Hạ Tiểu Bạch cũng có chút bội phục.
Nếu như là những nam sinh khác bị một người đẹp như thế trêu chọc mấy lần, sợ là sớm đã nhào tới thổ lộ rồi.
Có lẽ Lý Thần thực sự là một người đàn ông tốt, đáng tiếc, anh gặp phải bổn tiểu thư.
Nếu muốn trở thành em rể của tôi, cậu nhất định phải thông qua thử thách của lão tử.
Nếu như không thông qua được, cũng đừng trách lão tử đem cậu tách ra ~ cong sau đó một cước đá văng.
Một người đàn ông đơn giản như vậy đã bị nữ sinh khác câu hồn mất thì không xứng cưới Diệp Lâm nhà hắn.
Cuộc đối đầu giữa Hạ Tiểu Bạch với Lý Thần chỉ diễn ra trong vài giây.
Ngoại trừ Diệp Lâm phát hiện ra một ít, hàng lông mày cau lại.
Những người khác đều là vẻ mặt say mê nhìn dung mạo của Hạ Tiểu Bạch.
Phùng Mỹ Mỹ thở dài nói: "Cũng không biết là nam sinh như thế nào mới xứng đáng với một đại mỹ nhân như chị Hiểu Bạch."
Một nam sinh cường tráng đứng dậy vỗ lồng ngực rắn chắc của mình, khoe ra cơ bụng của mình.
"A a, đương nhiên là người đàn ông đẹp trai tôi đây, chị Hiểu Bạch, chị nhìn cơ thể của tôi như thế nào?"
Một nam sinh khác đá một cước vào trên mông của hắn: "Lăn đi!"
"Học tỷ Hiểu Bạch đương nhiên là thích nam sinh hiền lành như tôi rồi. Ai lại đi thích đàn ông cơ bắp như cậu chứ, đừng có buồn nôn như vậy có được không?"
Bàn Tử ở một bên xắn tay áo lên: "Mẹ kiếp, các cậu là muốn tranh giành với tôi à, nhưng tôi nói cho các bạn biết là không được."
"Đi đi đi, cùng với chị Hiểu Bạch? ai mà thèm làm bạn với cậu chứ, lão tử lại không làm ~ cơ "
Hạ Tiểu Bạch nhìn mấy nam sinh đùa giỡn với nhau, bàn tay ngọc khẽ che đôi môi đỏ mọng của mình, tiếng cười trong trẻo, ngọt ngào như tiếng chuông bạc.
"Được rồi, các cậu đều là bạn của Diệp Lâm, đương nhiên cũng là bạn của tôi."
"Tôi cũng hy vọng mọi người có thể chiếu cố đến Diệp Lâm nhà tôi nhiều hơn lúc ở trường."
Tiểu Nguyệt một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cười khúc khích nói: "Yên tâm đi."
"Diệp Lâm tôi sẽ bảo vệ tốt, coi như là ngủ tôi cũng sẽ ôm cô ấy ngủ, sẽ không bị người khác bắt nạt."
Hạ Tiểu Bạch nhìn về phía Diệp Lâm hỏi: "Còn không giới thiệu cho chị tên bạn học nhỏ bên cạnh em."
Tay ngọc của Diệp Lâm đỡ trán, chỉ hy vọng người này không làm hỏng việc.
"Người cơ bắp này tên là Cao Chí Cường, anh chàng tiểu bạch kiểm này tên là Lương Siêu Nhân, còn người này có thể gọi là Tiểu Nguyệt Nguyệt là được, người da đen tên là Vân Tiếu Nghiên, nhân vật chính của đêm nay là Phùng Mỹ Mỹ ... . . . . ."
"Chó mập mạp ..."
"Lý Thần ... . . ."
Một đám người tại líu ríu vây quanh Hạ Tiểu Bạch, đặt ra đủ loại câu hỏi.
Hạ Hiểu Bạch cũng là thong dong trả lời. Thậm chí anh còn cố ý ngồi cạnh Lý Thần.
Chủ yếu là không muốn hắn ngồi cùng một chỗ với Diệp Lâm, mới vừa đúng ngồi ở giữa hai người. Cũng có thể ra vào thoải mái.
Lương Siêu Nhân hỏi: "Chị Hiểu Bạch thích chơi trò chơi gì, tôi có thể chơi cùng chị."
"Có biết chơi Vương giả không, tôi nhưng là biết chơi vương giả Vinh Diệu."
"Ăn gà cũng được, tôi có thể vương bài."
Hạ Hiểu Bạch ưu nhã nhẹ nhàng lắc đầu đối với hắn khẽ mỉm cười.
"Tôi rất ít chơi game. . . Không biết cầm kỳ thư họa có được tính không nữa?"
"Lúc rảnh rỗi tôi thích luyện chữ hoặc là đọc sách."
"Thỉnh thoảng cũng chơi nhiều loại nhạc cụ khác nhau, kiểu phương tây hoặc là kiểu Trung Quốc tôi đều chơi qua."
Lương Siêu Nhân bị Hạ Tiểu Bạch nhìn có chút khẩn trương mặt đỏ.
Hắc lắc đầu xấu hổ: "Quả nhiên chúng ta không cùng một đẳng cấp với chị Hiểu Bạch, không hổ là sinh viên tài cao."
Diệp Lâm nghe Hạ Tiểu Bạch vẻ mặt không xấu hổ trả lời.
Suýt chút nữa đã đánh rơi quả táo ở trên tay xuống đất.
Cái gì? Không thích chơi game? Mỗi ngày nằm trên ghế salon lôi kéo Tử Hiên mở hắc.
Uống Phì Tử sung sướng nước, thỉnh thoảng không có hình tượng chút nào lộ ra cái mông mập mạp, sau đó lại nằm ăn khoai chiên.
Còn nói cái gì rảnh rỗi xem sách cùng luyện chữ?
Diệp Lâm quen biết anh ròng rã mười bảy năm, liền chưa từng thấy anh luyện chữ đọc sách.
Về phần cái gì cầm kỳ thư họa càng là vô lý hơn.
Có thể thi đậu vào một trường đại học hạng nhất cũng là vận may tám đời tu được.
Khóe miệng Hạ Tiểu Bạch khẽ cong lên liếc mắt nhìn Diệp Lâm, còn hơi nâng quai hàm hoàn hảo của mình lên một cách kiêu ngạo.
Diệp Lâm ôm lương tâm, cũng lười vạch trần anh, cô cũng lười giúp anh nếu sau này bị phát hiện ra.
------
Dịch: MBMH Translate