Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 232 - Chương 232: Nếu Anh Là Con Gái Thì Sao Em Phải Sợ ?

Chương 232: Nếu Anh Là Con Gái Thì Sao Em Phải Sợ ? Chương 232: Nếu Anh Là Con Gái Thì Sao Em Phải Sợ ?

"Chị Tiểu Bạch xinh đẹp như vậy, thân hình mềm mại, thơm như vậy, làn da trắng nõn như tuyết, thân hình lại yểu điệu, không ngủ một lần thì đúng là lỗ to rồi."

Diệp Lâm.... đáng tiếc anh ấy là một chàng trai dễ thương...

Phùng Mỹ Mỹ cảm động rơi nước mắt, thực sự là rất hay.

Những năm này, khi cô đón sinh nhật bố mẹ đều không ở nhà, cảnh tượng ấm cúng vừa rồi khiến cô cảm nhận được hơi ấm của gia đình.

Cô có chút tham lam nói : “Chị Tiểu Bạch, chị có thể dùng đàn piano đánh bài《Chúc tôi sinh nhật vui vẻ》của Châu Kiệt Luân cho em được không ?

Diệp Lâm cũng mong chờ nhìn Hạ Tiểu Bạch.

Cô không tin, anh có thể học vĩ cầm giỏi như vậy, piano cũng không thể thành thạo như vậy được !

Chẳng lẽ điều mà anh Tiểu Bạch chém gió đều là sự thật sao ? Cầm kỳ thi họa, cái nào cũng tinh thông !

Nhưng quen biết anh Tiểu Bạch lâu như vậy, cũng chưa từng thấy anh ấy học những loại nhạc cụ này.....Chẳng lẽ là sau khi lên Đại học rồi mới học ?

Nhưng không có lý do gì để chơi hay như vậy, cô bắt đầu học vĩ cầm từ khi còn học cấp hai, học mấy năm so với Hạ Tiểu Bạch, thật sự là học được một đống phân chó.

Hạ Tiểu Bạch đồng ý ngay mà không hề cằn nhằn.

Chủ yếu là vì ánh mắt nghi ngờ không tin tưởng của Diệp Lâm khiến anh muốn chứng tỏ bản thân.

Tiểu Lâm Lâm của anh, sau đêm nay, em sẽ là fangirl bé nhỏ của anh.

Hạ Tiểu Bạch làm ra dáng vẻ của người chị lớn, vuốt mái tóc trên đỉnh đầu của Phùng Mỹ Mỹ, dịu dàng mỉm cười.

“Tất nhiên là được, chị cũng đã chơi piano được một thời gian.”

Vân Tiếu Nghiên cười tủm tỉm, nói : "Vừa rồi chị Tiểu Bạch còn nói chị ấy mới học vĩ cầm được một thời gian, nhưng có thể chơi hay như thế."

"Bây giờ lại nói mới chơi piano được một thời gian, em không tin đâu."

"Nhất cử nhất động của học tỷ Tiểu Bạch đều cao quý tao nhã như vậy, chắc chắn là cô gái con nhà danh môn được tiếp nhận nền giáo dục ưu tú từ nhỏ."

Khóe miệng Diệp Lâm hơi co giật, con gái nhà danh môn ? Anh ấy chỉ là một kẻ biến thái giả gái thôi.

Hạ Tiểu Bạch chỉ khẽ mỉm cười : “Mọi người đoán xem.”

Anh từ từ ngồi xuống trước cây đàn piano ở một bên, không hổ là người giàu có sống trong biệt thự.

Cây đàn piano lớn này thế nào cũng phải có giá mấy chục vạn tệ nhỉ !

Những đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ trên phím đàn đen trắng xen kẽ.

Một âm thanh trong trẻo vấn vít bên tai, vang vọng nhẹ nhàng trong màn đêm.

Hạ Tiểu Bạch đã quen với âm sắc của đàn piano lớn, mười ngón tay gõ qua gõ lại trên phím đàn, giai điệu đẹp đẽ tuôn ra trong nháy mắt.

Những ngón tay thon dài đó như cánh bướm nhảy múa trên đàn piano, những nốt nhạc ting ting tong tong tuôn ra như nước suối.

Khúc nhạc piano êm tai đẹp đẽ này, khiến những người xung quanh không nhịn được mà theo nhịp điệu của anh hát lên bài hát《Chúc tôi sinh nhật vui vẻ》.

[ Sinh nhật vui vẻ nhé ]

[ Tôi tự chúc mình thế thôi ]

[ Ngọn nến đã thắp rồi ]

[ Sao nỗi cô đơn vẫn còn nơi đây ]

[ Sinh nhật vui vẻ ]

[ Lệ giờ đã tuôn rơi ]

[ Tôi muốn cảm ơn bạn vì những gì đã mang đến và cả những gì bạn đã lấy đi...]

Bữa tiệc sinh nhật kết thúc trong bầu không khí như vậy.

Hạ Tiểu Bạch cũng bị bọn họ kéo vào một nhóm Weixin nhỏ.

Hạ Tiểu Bạch khoác tay Diệp Lâm đi ra khỏi biệt thự, ánh trăng say đắm lòng người.

Hơi ngẩng đầu lên, cảm nhận được làn gió mát của buổi sáng sớm giữa mùa hè, tà váy tung bay trong gió.

"Tiểu Lâm Lâm, tối nay anh biểu hiện như thế nào ? Có phải là rất hoàn mỹ không ? Cho em mở mày mở mặt."

"Các bạn trong lớp em đều vô cùng ngưỡng mộ anh."

Diệp Lâm nhìn Hạ Tiểu Bạch muốn nói điều gì đó, cuối cùng thở dài.

"Bây giờ em thật sự rất nghi ngờ anh không phải anh Tiểu Bạch của em, anh chính là một người phụ nữ muốn lừa gạt người khác."

Hạ Tiểu Bạch nhìn xung quanh tối tăm vắng vẻ, rồi kéo cô vào một góc.

"Có phải là em muốn chứng minh liệu anh có phải là con trai hay không ?"

Diệp Lâm bị anh ép vào góc, nhìn khuôn mặt hoàn hảo của anh dưới ánh trăng mờ ảo, cô đột nhiên có chút căng thẳng đỏ mặt

Ánh mắt cô có chút né tránh, nhìn đi chỗ khác, giọng điệu dường như cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Anh... anh muốn làm gì ?"

Hạ Tiểu Bạch dùng đầu ngón tay nhấc cằm cô lên : “Không phải em nói anh là người phụ nữ xấu xa sao ?”

"Nếu anh là con gái thì sao em phải sợ ?"

“Chúng ta là con gái, có vẻ như anh cũng không thể làm gì được em phải không ?”

"Sao em lại căng thẳng như thế ? Em nhìn đi, còn đỏ mặt rồi." Anh chống một cánh tay trắng nõn như tuyết lên tường.

Khuôn mặt vô cùng thanh nhã của Hạ Tiểu Bạch từ từ tiến sát gần khuôn mặt hạnh nhân xinh đẹp của Diệp Lâm.

Diệp Lâm ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào Hạ Tiểu Bạch, cô có thể cảm nhận rõ ràng hương thơm tỏa ra trên đôi môi đỏ mềm mại khi đối phương nói chuyện.

Mang theo hương thơm ngọt ngào thoang thoảng, vô cùng quyến rũ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment