Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi ngượng ngùng đỏ mặt của Diệp Lâm, Hạ Tiểu Bạch không khỏi có chút buồn cười, nha đầu này....
Bàn tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng đỡ sau đầu, đưa những đầu ngón tay thon dài luồn qua mái tóc mềm mượt của cô.
Khóe miệng anh đào hơi nhếch lên, cúi đầu áp sát vào khuôn mặt của người đẹp, mùi thơm cơ thể nhẹ nhàng của thiếu nữ xộc vào mũi.
Đôi môi đỏ mọng chậm rãi hôn lên trán cô, có chút không nỡ, mỉm cười nói : "Về nhà thôi, Diệp Lâm."
Diệp Lâm bị Hạ Tiểu Bạch hôn lên trán, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Vẻ mặt kèm theo chút thất vọng cũng là thoáng qua, sau đó khôi phục lại dáng vẻ kiêu ngạo ban đầu.
Hừ một tiếng rồi đi tới phía trước, giơ tay chạm vào dấu môi thoang thoảng mùi thơm thanh mát trên trán.
Thật sự là một chàng trai có ý nghĩ muốn làm chuyện xấu nhưng lại không có dũng khí để thực hiện, một nụ cười nhạt dần tràn ngập trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Hạ Tiểu Bạch bất lực theo kịp, Diệp Lâm quay đầu lại, hơi nhón chân, cô cũng hôn lên gò má mềm mại của anh. Giơ tay lên khoác lấy cánh tay trắng như tuyết của anh.
Về đến nhà.
Đã hơn hai giờ sáng rồi.
Hạ Tiểu Bạch muốn trở về phòng lập tức đi ngủ, lại bị Diệp Lâm gọi lại.
"Anh Tiểu Bạch, đợi đã."
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch khó hiểu nhìn Diệp Lâm : "Sao vậy?"
Diệp Lâm có chút nũng nịu, hỏi : “Đúng rồi, sao gần đây em không thấy anh giặt quần áo vậy ?”
"Sau này thay quần áo cũ cứ giao cho em, em giặt giúp anh."
Hạ Tiểu Bạch có chút thất vọng, anh còn tưởng Diệp Lâm mời anh ngủ cùng.
Anh nhìn chiếc váy trắng tinh trên người mình.
Cơ thể anh có tích hợp làm sạch, thường thì quần áo anh từng mặc không có mùi khác thường, thậm chí còn có mùi thơm thoang thoảng.
Dù sao thì mồ hôi của anh cũng tràn ngập hương thơm.
Hạ Tiểu Bạch : "Thật ra cũng không bẩn, không cần phải phiền phức."
Diệp Lâm giả vờ làm ra vẻ có chút tức giận : “Mùa hè nóng nực đi ra ngoài mấy bước thôi cũng đổ mồ hôi rồi, sao lại không bẩn được chứ ?”
"Em thấy anh là lười giặt, anh cứ giao cho em là được rồi."
"Bổn tiểu thư chịu thiệt một chút, giúp anh giặt sạch sẽ."
Hạ Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ chân thành của Diệp Lâm, cũng không nghĩ gì nhiều, Diệp Lâm có thể có ý đồ xấu gì được chứ.
"Được rồi, anh đi tắm trước rồi lát nữa đưa quần áo thay ra cho em giặt."
Diệp Lâm mỉm cười hưng phấn như thể mình đã thành công.
Nửa giờ sau.
Hạ Tiểu Bạch lau khô mái tóc dài bước ra ngoài, những giọt nước lấp lánh chạm vào là có thể vỡ ở trên làn da, mờ nhạt tỏa sáng dưới sự phản chiếu của ánh đèn.
Cả người trông vô cùng thanh lệ thoát tục, giống như một đóa sen nổi lên từ mặt nước, bước đi nhẹ nhàng như cưỡi trên những con sóng xanh.
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Lâm nhìn dáng vẻ người đẹp vừa tắm xong của Hạ Tiểu Bạch, cổ họng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Mặc dù cô không hiểu tại sao Hạ Tiểu Bạch lại đội tóc giả đi tắm, có điều hiện tại đó không phải là điều cô muốn quan tâm.
Điều cô muốn quan tâm chính là quần áo mà Hạ Tiểu Bạch tắm xong thay ra.
Hạ Tiểu Bạch đem bộ quần áo ôm trong cánh tay trắng như tuyết đưa cho Diệp Lâm.
"Cảm ơn nhé, tiểu Lâm Lâm."
Diệp Lâm cầm lấy quần áo của Hạ Tiểu Bạch, hai tay hưng phấn run lên, có điều Hạ Tiểu Bạch lại không phát hiện ra chi tiết này.
Hạ Tiểu Bạch còn nói : "Thực ra không bẩn chút nào, không tin thì em ngửi thử xem, rất thơm đó."
Diệp Lâm xua xua bàn tay nhỏ bé : “Yên tâm, em sẽ thưởng thức đàng hoàng.”
Hạ Tiểu Bạch? ? ? ? ? ? ?
Diệp Lâm cũng biết mình đã lỡ miệng, lập tức lắc lắc đầu.
Cô hờn dỗi, nói : “Ai muốn ngửi quần áo hôi hám của anh chứ ? Đồ không biết xấu hổ.”
"Em phải về phòng giặt quần áo đây."
Hạ Tiểu Bạch cũng có chút khó hiểu : "Ở ban công không phải có máy giặt sao...?"
Diệp Lâm : “Trong phòng em có một cái cỡ nhỏ, vừa hay có thể giặt quần áo của hai người.”
“Bây giờ khắp nơi đều là thực hiện các biện pháp tạm thời nhằm giảm phụ tải khi khách hàng sử dụng điện, chúng ta phải tiết kiệm nguồn năng lượng có biết không.”
Nói xong, cô vui vẻ ôm bộ quần áo đã thay của Hạ Tiểu Bạch đi về phòng.ヾ(≧o≦)〃
Hạ Tiểu Bạch có chút không hiểu ra sao cả, nhưng trong nhà bọn họ có ba người mà, chẳng lẽ để Tử Hiên tự mình dùng tay vò sao ?
Diệp Lâm trở về phòng, cẩn thận dè dặt khóa trái cửa phòng lại.
Cô sẽ không phạm sai lầm cơ bản nhất như việc quên khóa cửa giống như Tử Hiên đâu.
Đôi má thanh tú của Diệp Lâm hơi ửng hồng, hai chân lộ ra ngoài váy, ngồi trên giường như một con vịt.
Đôi bàn tay trắng nõn mềm mại cầm quần áo của Hạ Tiểu Bạch, có chút tham lam hít một hơi.
Trong khoang mũi toàn là mùi của anh Tiểu Bạch, thật sự là hạnh phúc quá đi.
"Mình chỉ là muốn biết anh Tiểu Bạch dùng loại nước hoa gì, không có ý gì khác."
Diệp Lâm cẩn thận từng li từng tí lục lọi tìm kiếm, một chiếc quần…..kiểu buộc dây, còn là màu trắng tinh.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, cô đè nén sự xấu hổ trong lòng.
------
Dịch: MBMH Translate