Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 234 - Chương 234: Người Ta Đối Tốt Với Anh Khi Nào Chứ ?

Chương 234: Người Ta Đối Tốt Với Anh Khi Nào Chứ ? Chương 234: Người Ta Đối Tốt Với Anh Khi Nào Chứ ?

Sáng sớm ngày hôm sau.

Hạ Tiểu Bạch đánh răng rửa mặt xong, cái miệng anh đào nhỏ nhắn ngáp dài đi ra khỏi phòng, mái tóc dài đến thắt lưng vẫn còn hơi xoăn.

Ánh nắng ban mai lượn lờ trên góc nghiêng khuôn mặt hoàn mỹ của anh, như thể ánh sáng thần thánh tràn ngập, làn da trắng như tuyết dịu dàng tuyệt đẹp.

Hạ Tiểu Bạch hỏi : “Diệp Lâm, đã làm xong bữa sáng chưa ?”

Buổi trưa hôm nay, anh còn có hẹn bàn việc dạy thêm với người ta.

Diệp Lâm tâm trạng vui vẻ ngâm nga một giai điệu, sớm đã dậy chuẩn bị bữa sáng ngon lành cho Hạ Tiểu Bạch.

“Đã làm xong từ lâu rồi, chỉ chờ anh ra ăn nữa thôi.”

“Hôm nay em làm một cốc sữa đậu nành tươi cho anh, rất tươi đó nha~”

"Còn có trứng lòng đào, cháo trắng nấu với trứng vịt bắc thảo cùng thịt nạc."

Hạ Tiểu Bạch vuốt mái tóc trên đỉnh đầu của cô : "Vẫn là tiểu Lâm Lâm đối xử với anh tốt nhất."

Khuôn mặt hạnh nhân nhỏ nhắn của Diệp Lâm hơi đỏ lên, cô ngồi ở một bên với dáng vẻ vừa đáng yêu vừa kiêu ngạo.

"Người ta đối tốt với anh khi nào chứ ?" (*′

Hạ Tiểu Bạch không suy nghĩ nhiều, nhấp một ngụm sữa đậu nành mà cô làm, quả nhiên thơm ngọt ngon miệng.

Có điều khi anh nhìn quả trứng lòng đào.....bề mặt đã cháy đen nhưng lòng đỏ vẫn còn sống, sao mà cô làm được vậy ?

Diệp Lâm một tay chống lấy gò má, tươi cười nhìn anh : “Ăn nhanh đi chứ, đều là em rất dụng tâm làm đó.”

Hạ Tiểu Bạch vốn dĩ muốn cà khịa, nhưng nhìn Diệp Lâm xinh đẹp nhà mình, anh cũng chỉ có thể cưỡng ép ăn xuống bụng.

Sau đó lại húp một ngụm lớn cháo trắng nấu với trứng vịt bắc thảo cùng thịt nạc, suýt chút nữa thì nôn ra ngoài.

Nha đầu này, chắc là bị cháy rồi, toàn mùi hôi khói.

Đôi mắt to tròn của Diệp Lâm mong chờ, hỏi : "Có ngon không ? Đây là món cháo trứng vịt bắc thảo kiểu Quảng Đông mà em thấy một vlogger ẩm thực nổi tiếng trên Bilibili làm đó."

Hạ Tiểu Bạch còn có thể thế nào : "Em nhớ like, sưu tầm và tặng tiền xu cho tác phẩm của anh ta, cộng thêm tiền boa nữa.”

Lúc này Diệp Tử Hiên cũng đi ra khỏi phòng, nhìn một đống lớn quần áo trên mặt đất trong phòng, khó hiểu hỏi :

“Chị, sao quần áo em cho vào máy giặt của chị toàn bộ đều bị ném ở cửa phòng của em thế ?”

Trong lòng thầm nghĩ, mấy ngày này chắc là mình không đắc tội với chị gái nhỉ ?

Diệp Lâm vẻ mặt nghiêm túc nói : "Tử Hiên à~"

"Em đã là một chàng trai lớn như vậy rồi, phải học cách tự lập, quần áo của mình thì tự mình dùng tay vò đi."

Diệp Tử Hiên............: "Nhưng máy giặt trong phòng chị không phải có thể giặt quần áo cho hai người cùng một lúc sao ?"

Diệp Lâm khoanh hai tay, vẻ mặt tức giận : "Đúng vậy, chỉ hai người, chị và anh Tiểu Bạch của em, không phải là hai người rồi sao ?"

"Nhanh rửa tay ăn sáng đi."

Diệp Tử Hiên nhìn Hạ Tiểu Bạch ở bên cạnh vẻ mặt tươi cười, lẩm bẩm nói : “Anh ấy cũng không phải là con trai sao, sao không học cách tự lập đi ?”

"Chắc không phải là chị muốn lấy trộm quần áo của anh Tiểu Bạch làm chuyện gì đó không thể diễn tả được đó chứ ?"

Dường như bị Diệp Tử Hiên nói trúng tim đen, Diệp Lâm có chút cuống quýt hai tay đập lên bàn, đứng dậy.

Khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, chân mày lá liễu dựng đứng lên.

"Hả ? Em nghĩ gì vậy chứ ? Chị thấy em mới là kẻ biến thái muốn làm loại chuyện như vậy đó !"

Hạ Tiểu Bạch tin tưởng Diệp Lâm sẽ không làm ra loại chuyện như vậy.

Bởi vì trước giờ đều là anh trộm quần áo của Diệp Lâm...

Sau bữa ăn sáng.

Hạ Tiểu Bạch thấy thời gian vẫn còn sớm, bọn họ đã hẹn nhau vào hơn một giờ trưa, bây giờ mới có mười giờ sáng.

Hạ Tiểu Bạch và Diệp Tử Hiên đang chơi game ở trong phòng khách, đôi chân thon dài trắng như tuyết cứ như vậy thản nhiên đặt trên cái bàn trước mặt.

Anh thì không sao, nhưng Diệp Tử Hiên ở bên cạnh đã không còn bình tĩnh được nữa.

Thử hỏi một cô gái xinh đẹp như tiên nữ ( trai giả gái ), cứ như vậy không hề kiêng kị gì mà ngồi cùng với bạn chơi game, bạn có chịu nổi không ?

Bên cạnh ngập tràn hương thơm cơ thể quyến rũ của đối phương, cánh tay mềm mại trắng nõn như củ sen, đôi chân thon dài cân đối lộ ra bên ngoài chiếc váy.

Thật sự rất khó để người ta không có ý nghĩ muốn bế lên mà ôm vào lòng.

Hạ Tiểu Bạch nhìn thao tác thiểu năng của Diệp Tử Hiên, hai người đồng thời đen mặt.

Anh nhịn không được nâng đôi chân thon dài lên không ngần ngại đá một cước vào hông Diệp Tử Hiên nói:

“Anh nói này Tử Hiên, em rốt cuộc có làm được không?”

“Trận đấu này chính là trận để lên cấp Vinh Quang Vương Giả của anh, thao tác vừa rồi của em cũng tệ hại quá rồi đấy?”

Ánh mắt Diệp Tử Hiên nhanh chóng ngước lên, đặc biệt là lúc váy Hạ Tiểu Bạch bị tốc lên khi anh đá cậu ta một cái.

Cậu ta không chỉ nhìn thấy bắp đùi trắng như tuyết, còn có thể nhìn thấy một mảnh màu trắng mơ hồ, có cả nơ bướm.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment