Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 235 - Chương 235: Sự Bất Lực Của Diệp Lâm Và Diệp Tử Hiên.

Chương 235: Sự Bất Lực Của Diệp Lâm Và Diệp Tử Hiên. Chương 235: Sự Bất Lực Của Diệp Lâm Và Diệp Tử Hiên.

Điều khiến Diệp Tử Hiên cảm thấy nghi ngờ chính là, sao lại bằng phẳng như vậy nhỉ? Nhìn thế nào cũng không thấy giống cái thứ đồ chơi kia!

Chẳng lẽ là ảo giác góc nhìn?

Mẹ nó! Cậu ta có chút không chịu nổi cái cám dỗ chết tiệt này.

Biết rõ đối phương chỉ là một chàng trai đáng yêu, vì sao mình lại cứ động tâm với anh ấy chứ.

Lúc này, Hạ Tiểu Bạch vẫn chưa chú ý đến việc anh đã bị lộ hàng, lầm bầm chửi bới rồi cầm lấy lon nước ngọt bên cạnh.

Hơi ngẩng đầu lên buồn bực uống một ngụm lớn, áo rộng thùng thình ngoài ý muốn trượt xuống một bên, lộ ra một nửa bờ vai như băng tuyết bạch ngọc.

Anh lúc này cũng đã phát hiện Diệp Tử Hiên đang nhìn mình chằm chằm, lông mày nhíu lại nói.

“Em nhìn anh làm cái gì! Nhìn điện thoại đi, sống lại rồi kìa!”

“A~a~em biết rồi, yên tâm em nhất định sẽ giúp anh lên cấp.”

Diệp Tử Hiên đỏ mặt cúi đầu, có chút chột dạ.

Nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên đôi chân dài trắng như tuyết của Hạ Tiểu Bạch.

Diệp Lâm rửa bát sạch sẽ đi ra, đã đứng đó quan sát hai người mấy phút.

Đặc biệt là nhìn Diệp Tử Hiên với ánh mắt khinh thường không thôi.

Cùng với bộ dáng trạch nam tùy tiện, không để ý đến hình tượng gì của Hạ Tiểu Bạch.

Chẳng biết vì sao lại có chút tức giận khó hiểu.

Không biết là tức giận chuyện Hạ Tiểu Bạch bẻ cong đứa em trai duy nhất của cô.

Hay là tức giận Diệp Tử Hiên nhìn lén tên nhóc mặc đồ nữ tâm lý vặn vẹo Hạ Tiểu Bạch này.

Cô chậm rãi đi về phía Diệp Tử Hiên và Hạ Tiểu Bạch, cúi đầu miễn cưỡng cười hỏi: "Diệp Tử Hiên, đẹp không?"

Diệp Tử Hiên cũng bị bà chị không biết từ đâu chui ra của mình dọa sợ, nhất thời có chút chột dạ.

“Đẹp cái gì chứ? Em đang chuyên tâm chơi game đây?”

“Ha ha, chú mày đang chuyên tâm chơi game á, tự nhìn xuống xem!”

Diệp Tử Hiên đưa mắt nhìn xuống... Được rồi... Cậu xong đời rồi.

Diệp Lâm nắm chặt lỗ tai Diệp Tử Hiên: "Em ra đây cho chị.”

“Ái ui, chị, chị làm gì vậy, đau quá!”

Hạ Tiểu Bạch có chút mơ hồ: "Này này, đang dở trận, em có thể để nó chơi hết rồi mới…"

Diệp Lâm trừng mắt nhìn anh một cái: "Đợi lát nữa em sẽ giáo huấn tên đầu sỏ gây nên chuyện này!”

Hạ Tiểu Bạch??? Liên quan gì đến anh!

Chị em Diệp Lâm trở lại phòng đóng cửa lại.

Diệp Lâm chỉ thẳng vào mặt cậu ta, lại nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.

Cô đối với đứa em trai này thật sự là hết chỗ nói rồi.

"Chị nói cho em nghe Diệp Tử Hiên, có nhiều cô gái đang theo đuổi em như vậy em đều không đồng ý."

“Suốt ngày ở cùng một chỗ với bọn Bân Bân, A Vĩ còn chưa tính.”

“Em bây giờ còn lộ ra loại ánh mắt bỉ ổi này với một người con trai!”

Diệp Tử Hiên lập tức xấu hổ, chợt có chút thẹn quá hóa giận nói.

Khuôn mặt tuấn tú có chút đỏ bừng.

“Em...... Em không biết chị đang nói cái gì, em nhìn lén anh Tiểu Bạch lúc nào, chị đừng có mà vu oan cho em.”

Diệp Lâm lại càng tức giận, đôi môi anh đào hơi nhếch lên.

“Chị đây còn chưa nói đến chuyện em nhìn lén anh Tiểu Bạch đâu, là chính miệng em thừa nhận đó!”

“Vậy thì đừng nói chị đây vu oan cho em!”

Diệp Tử Hiên cũng là biết mình nói lỡ miệng, nhưng cậu ta đương nhiên sẽ không thừa nhận.

Có đánh chết cậu cũng không thừa nhận.

Cậu giảo biện nói: "Dù sao chị cũng không có chứng cớ, ha ha tối hôm qua đi lúc đi ngang qua phòng của chị"

"Chị có biết em nghe được những âm thanh gì không?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Lâm đỏ bừng, thần sắc hoảng hốt: "Em... em nghe thấy gì?”

Diệp Tử Hiên cười ha hả nói: "Em nghe được cái gì? Chị tự biết nhỉ?”

“Còn nói muốn giúp anh Tiểu Bạch giặt quần áo?

“Em thấy chị là muốn lấy quần áo của anh Tiểu Bạch để làm chuyện gì đen tối thì có.”

Kỳ thật trong lòng Diệp Tử Hiên cũng từng có ý nghĩ như vậy, đáng tiếc cậu ta không có cách gì.

Hơn nữa cậu ta vẫn còn chút thể diện cuối cùng để không làm ra chuyện như vậy.

Dù sao Hạ Tiểu Bạch cũng không phải con gái thật, chỉ là một tên con trai đáng yêu mà thôi.

Diệp Lâm cũng có chút loạn, cô lúc này chỉ có thể làm bộ cường thế nói: "Chuyện này sao có thể giống nhau được!”

Diệp Tử Hiên khoát tay: "Sao lại không giống, chỉ cho phép chị phóng hỏa, không cho phép em đốt đèn à."

Diệp Lâm tức giận giậm chân. “Đương nhiên là không giống nhau!”

"Chị là con gái, anh Tiểu Bạch là con trai, con gái làm những chuyện đó với con trai là chuyện rất bình thường."

“Nhưng em và anh Tiểu Bạch đều là con trai, đương nhiên không được! Em đây là muốn “đấu kiếm” với anh ấy à!”

Diệp Lâm và Diệp Tử Hiên ở trong phòng giảo biện qua lại hơn nửa giờ.

Cho đến khi Hạ Tiểu Bạch đến gõ cửa: "Mấy người đang làm gì vậy? Đừng có xảy ra án mạng đó!”

Diệp Lâm và Diệp Tử Hiên liếc nhau, đồng thời thở dài.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment