“Lúc nhỏ còn phải kể chuyện cho em nghe trước khi ngủ thì em mới chịu ngủ, nhất định là anh cảm thấy em là một cô gái phiền phức?”
Hạ Tiểu Bạch nghe thấy âm thanh khàn khàn của Diệp Lâm, có loại cảm giác kích động không muốn cô phải chịu tủi thân.
Liền ôm lấy cô vào trong lòng, đôi tay ngọc ngà xoa đầu cô, “Sao có thể chứ, chăm sóc Diệp Lâm cũng là một trong những niềm vui của anh mà.”
“Không hề phiền phức một chút nào, nếu sau này có gặp chuyện phiền phức gì nhớ tìm Onii-chan(*) là được rồi.”
*Onii-chan: anh (tiếng Nhật)
Diệp Lâm nghe Hạ Tiểu Bạch nói Onii-chan liền cảm thấy vui vẻ.
Cô vẫn còn nhớ lúc nhỏ khi anh Tiểu Bạch dạy cô nói thì liền dạy cô gọi anh là Onii-chan.
Sau này khi lên cấp hai mối quan hệ giữa hai người trở nên lạnh nhạt, nên cũng hiếm khi gọi nhau như vậy.
Chỉ cảm thấy hét lên như vậy thật sự là trẻ con.
"Cảm ơn, Onii-chan......"
Hạ Tiểu Bạch nghe được biệt danh đã lâu không nghe, trong lòng tràn ngập hưng phấn, ôm chặt lấy cô.
Hương thơm cơ thể nữ tính tỏa ra từ cơ thể thực sự có thể khiến các chàng trai không thể tự thoát ra được.
Sau khi trở thành con gái, anh đã có khả năng miễn dịch nhất định với phụ nữ.
Lần trước cùng Đào Na Na ngủ cùng giường, anh có thể chịu đựng được, cũng không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng bây giờ đối mặt với Diệp Lâm, người anh đã chăm sóc từ nhỏ, anh thực sự không nhịn được.
Bàn tay thanh tú của anh vô thức xoa nhẹ dọc theo vòng eo duyên dáng của Diệp Lâm, tay còn lại ôm lấy vòng eo và bụng thon gọn của cô.
Diệp Lâm có dáng người cân đối, không chút mỡ thừa, làn da thanh tú và mịn màng. .Khi anh phản ứng lại thì đã nghe Diệp Lâm phát ra âm thanh~ bứt rứt..
Chính âm thanh này đã kéo Hạ Tiểu Bạch trở lại hiện thực.
Lúc này anh mới nhận ra tay mình đang vô tư hướng về phía Diệp Lâm.
Hạ Tiểu Bạch sợ đến vội vàng buông tay, “Xin…xin lỗi Diệp Lâm.”
Diệp Lâm cắn chặt đôi môi đỏ mọng: “Tên ngốc này… sao đột nhiên dừng lại?”
Người ta thực sự không để ý, trong mắt hiện lên vẻ tủi thân.
Lẽ nào còn phải để một đứa con gái như người ta phải chủ động sao….
Diệp Lâm đột nhiên quay người lại đối mặt nhìn Hạ Tiểu Bạch, ánh mắt của họ chạm vào nhau.
Hạ Tiểu Bạch có chút lơ đãng, cô gái trước mặt đôi môi đỏ mọng của cô gái khẽ mấp máy, hơi cong lên, khiến người ta thót tim.
Và cuối cùng, một vệt hồng dịu dàng, xinh đẹp từ từ hiện lên trên khuôn mặt thanh tú u sầu đó.
Diệp Lâm giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng như tuyết của Hạ Tiểu Bạch, đôi má hồng hào hơi đỏ lên, đôi môi như quả anh đào nhỏ giọt.
Tình yêu trong mắt cô gần như tràn ra: "Anh Tiểu Bạch... Em thích anh..."
Hạ Tiểu Bạch sao lại không biết cô thích anh, nhưng vẫn chưa để anh mở miệng.
Đôi môi hồng hào và ẩm ướt của Diệp Lâm đã hôn thật chặt vào đôi môi của anh.
Một đôi cánh tay trắng như tuyết ôm lấy cổ Hạ Tiểu Bạch, không cho anh buông ra.
Hạ Tiểu Bạch cứ như vậy mà cảm nhận được nụ hôn chủ động của Diệp Lâm, đôi môi của cô cực kỳ ẩm ướt ngọt ngào, mang theo hương vị của hoa anh đào.
Hơi thở ấm áp của cô gái nhẹ phả vào mũi anh, hương thơm thoang thoảng khiến cho Hạ Tiểu Bạch khá hưng phấn.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, những hạt mồ hôi nhỏ chảy ra từ chóp mũi, trong trẻo và quyến rũ.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Diệp Lâm hôn người, động tác có chút xa lạ, cộng thêm tình cảm sâu đậm.
Cô không ngừng cắn gặm, khiến cho gương mặt của Hạ Tiểu Bạch đầy nước miếng.
Vài phút sau, khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch tràn ngập mùi hương dịu dàng của cô, sau đó chậm rãi dùng sức đẩy anh ra.
“Anh Tiểu Bạch….Oni-chan" cô nói một cách quyến rũ, có phần không nỡ.
Hạ Tiểu Bạch nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, chỉ có thể an ủi cô: "Anh cũng thích Diệp Lâm..."
"Mối quan hệ của chúng ta chỉ ở đây thôi..."
Diệp Lâm rưng rưng nước mắt nhìn Hạ Tiểu Bạch: “Là vì bạn gái của anh sao?”
“Nhưng nụ hôn đầu tiên của em đã trao cho anh.” Nước mắt chảy dài trên má cô, hàng mi mỏng tựa như một con thú nhỏ đau khổ, vừa bối rối vừa bất lực.
“Có phải vì anh Tiểu Bạch có bạn gái rồi nên không thích Diệp Lâm nữa.”
Hạ Tiểu Bạch có chút lo lắng, môi anh áp lên vầng trán trắng nõn của cô.
"Làm sao có thể? Anh sẽ luôn yêu em. Cho dù có chị dâu, tình yêu của anh dành cho em cũng sẽ không hề suy giảm."
Diệp Lâm lắc đầu nhỏ: "Không đâu, em chỉ là em gái nuôi của anh thôi. Giữa chúng ta không có mối ràng buộc nào không thể phá vỡ."
"Trừ phi anh đồng ý lấy em." Nói xong, cô mở miệng anh đào, cắn vào vai Hạ Tiểu Bạch.
Cô không ngừng nức nở... cơ thể run rẩy trong vòng tay của Hạ Tiểu Bạch.
Không biết qua bao lâu, Diệp Lâm mới chậm rãi buông miệng, có lẽ cô quá mệt mỏi, bình yên chìm vào giấc ngủ.
------
Dịch: MBMH Translate