Diệp Lâm lén liếc nhìn Hạ Tiểu Bạch một chút, phát hiện tên này vẫn bày ra dáng vẻ đứng đắn.
Quả nhiên anh Tiểu Bạch vẫn thẳng như vậy, tức không chịu nổi, xem ra bổn tiểu thư phải chủ động một chút.
Diệp Lâm vùi đầu vào vai Hạ Tiểu Bạch rồi kéo tay anh đặt lên ngực mình.
Hạ Tiểu Bạch cảm nhận được Diệp Lâm đang ôm mình, không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn thoáng qua, con nhóc này cứ vậy mà ngồi bên cạnh mình không chút phòng bị nào à.
Cổ áo hơi mở......vật tròn tròn trắng như tuyết cứ cứ ẩn hiện trước mắt anh.
Trên gương mặt xinh đẹp trong veo hiện lên vẻ ửng đỏ nhàn nhạt.
Điều làm Hạ Tiểu Bạch không thể nhịn nổi chính là Diệp Lâm chỉ mặc mỗi một chiếc váy ngủ, làm sao người ta có thể nhịn được mê hoặc chết người này đây.
Trên tivi đang phát chương trình của An Tư Tư.
Hạ Tiểu Bạch thấy dáng vẻ chăm chú của Diệp Lâm thì cũng kiềm lòng không được mà hôn lên trán cô hỏi.
"Em thích An Tư Tư?"
Diệp Lâm cảm nhận được sự mềm mại trên trán, ngọt ngào gật đầu một cái.
"Thích chứ, mấy bạn học trong lớp em đều thích cô ấy.”
"Anh có xem kết cục của bộ phim mới đây cô ấy đóng không, cảnh đàn tranh cuối cùng kia có thể xem là một kiệt tác của bậc thầy.”
"Ngay cả những đại sư đàn tranh trong nước cũng phải khen ngợi tài năng của cô ấy.”
“Tất cả mọi người đều rơi lệ trước cảnh cuối cùng này của nhân vật nữ chính, may mắn kết cục nam chính đã tha thứ cho nữ chính.”
"Nghe nói theo kịch bản ban đầu chính là nam chính không đành lòng để nữ chính rơi vào ma đạo vì giết sư tỷ nên cuối cùng đã nhịn đau tự tay đâm cô ấy. Thế nhưng lại vì phân cảnh này mà đạo diễn đã sửa thành kết cục có hậu.”
Diệp Lâm cọ lên mặt Hạ Tiểu Bạch: “Nếu như em cũng có thể đa tài đa nghệ như An Tư Tư thì tốt biết mấy.”
"Sau đó thì được đạo diễn lớn xem trọng, dù có nằm mơ cũng cười tỉnh.”
Hạ Tiểu Bạch nhìn đôi mắt đang tỏa sáng của Diệp Lâm, tiếc là cô ấy cũng không biết thật ra người trình diễn khúc nhạc cuối cùng đó đang ở trước mặt mình.
Còn tên đạo diễn kia chỉ là một kẻ la liếm mà thôi, dạo này nào ông ta cũng gửi tin nhắn quấy rối trên weixin hỏi anh có muốn đóng vai chính hay không.
"Diệp Lâm thích đàn tranh à, hay là anh dạy em đàn nhé?”
Diệp Lâm ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tiểu Bạch: “Anh biết đàn thật sao?”
Hạ Tiểu Bạch nở nụ cười xinh đẹp: "Anh nói cho em nghe, anh còn từng dạy An Tư Tư nữa đấy?”
Diệp Lâm phụt cười một tiếng: “Anh đang nói khoác à, An Tư Tư người ta là nữ thần quốc dân có kỹ năng đàn đứng đầu đấy.”
“Sao có thể so sánh với người bình thường như chúng ta được, người dạy cô ấy chắc chắn là đại sư có tiếng.”
Hạ Tiểu Bạch có hơi tức giận vì Diệp Lâm không tin mình, anh đưa tay lên nhéo cái mũi nhỏ nghịch ngợm của cô.
"Nếu em không tin thì anh sẽ gọi An Tư Tư ra cho em ăn cơm dạo phố với thần tượng.”
Diệp Lâm cũng hùa theo trò đùa của Hạ Tiểu Bạch, lung lung chân nhỏ cười khanh khách: “Được thôi.”
Bất tri bất giác.
Sau khi chương trình giải trí phát xong thì cũng đã đến mười một giờ đêm.
Hạ Tiểu Bạch sờ lên đầu Diệp Lâm, hỏi dò: “Về phòng ngủ đi.”
Diệp Lâm đột nhiên ôm chặt Hạ Tiểu Bạch, vuốt vuốt eo nhỏ rồi vùi đầu vào ngực anh cọ cọ, giọng nói mang theo vẻ nũng nịu.
"Em sợ tối, anh có thể đi với em không?”
Hạ Tiểu Bạch, “Cái….cái này.” ∑(?Д
Anh cũng có chút bối rối, căng thẳng không biết để tay vào đâu.
Ám thị này cũng quá là rõ ràng rồi.
Diệp Lâm cứ thế mà ôm chặt lấy Hạ Tiểu Bạch, trong lòng vô cùng xấu hổ.
Diệp Lâm ơi là Diệp Lâm, sao mày lại có thể không biết xấu hổ như vậy, lý do này cũng quá là vớ vẩn.
Nên tìm một lý do đầy đủ hơn, đây không phải là rõ ràng đem bản thân mình tặng cho người ta hay sao.
Càng cảm thấy ngượng ngùng, thì đôi tay của Diệp Lâm càng ôm chặt Hạ Tiểu Bạch hơn.
Hạ Tiểu Bạch sau một hồi đấu tranh tinh thần, cũng chỉ có thể mặt dày nói.
“Nếu như sợ tối, thì cứ đến phòng anh ngủ đi.”
Diệp Lâm vui vẻ gật đầu, “Vẫn là anh Tiểu Bạch tốt với em nhất.”
“Anh ôm em có được hay không?”
Hạ Tiểu Bạch cười bất lực, “Đương nhiên có thể, tiểu công chúa của anh.”
Anh vòng một tay qua vai Diệp Lâm, tay còn lại vòng qua đùi của Diệp Lâm, ôm cô vào lòng giống như một nàng công chúa.
Cô bé này cũng khá là nhẹ, Hạ Tiểu Bạch bế lên cũng không hề có chút áp lực nào.
Một đôi bắp chân thon dài không mang giày, bàn chân trắng nõn thanh tú như ngọc, ngón chân sơn móng tay màu hồng càng đáng yêu hơn.
Thật sự khiến cho người ta có cảm giác muốn nhặt nó lên chơi đùa một phen.
Đối với Hạ Tiểu Bạch mà nói kiểu khống chế này càng khó chịu hơn, Hay là đêm nay chơi cho đã?
Về đến phòng.
Hai người cứ im lặng như vậy ôm nhau ở trên giường, lần đầu tiên cảm thấy ngượng ngùng.
Tay của Diệp Lâm nắm chặt chiếc chăn nhỏ giọng hỏi.
“Anh Tiểu Bạch, có phải em khiến anh cảm thấy phiền phức hay không, lớn như vậy rồi còn sợ ngủ một mình.”
------
Dịch: MBMH Translate