Rắc hành lá xanh lên trên món trứng chiên để điểm xuyến, cắt vài lát cà chua cho bớt ngấy.
Cuộn mì lạnh lại cho vào trong một cái tô, cho nước súp chua ngọt vào, cắt dưa chuột thái sợi bỏ lên trên rồi rắc mè lên.
May mà trong tủ lạnh còn có kim chi Hàn Quốc nên cũng cho vào luôn, dù sao thì Diệp Lâm cũng là fan của phim Hàn Quốc, tiếp theo cắt đôi quả trứng luộc cho vào trong.
Vì để trông thân mật hơn, còn có thể nếm được mùi vị của Diệp Lâm, Hạ Tiểu Bạch chỉ làm một tô, như vậy hai người có thể cùng nhau ăn rồi.
Mình không hổ là người thông minh, Hạ Tiểu Bạch trong lòng âm thầm mừng rỡ.
Cuối cùng mọi thứ đã chuẩn bị xong, nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ sáng.
Đi đến phòng.
Diệp Lâm vẫn đang ngủ say, ôm gối kê của mình trong tay, khóe miệng anh đào chảy ra nước miếng lấp lánh.
Hạ Tiểu Bạch ngồi ở bên giường, bất lực lắc lắc đầu, khuôn mặt trắng như tuyết dưới ánh nắng chói chang hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Anh đưa tay đỡ cằm cô, nhìn một cách tỉ mỉ dáng vẻ ngủ say đáng yêu của cô, ngón tay cái lướt qua đôi môi óng ánh, lau sạch vết nước trên khóe miệng cô.
Sau đó anh nhẹ nhàng vỗ vào khuôn mặt xinh đẹp của cô kèm theo ánh mắt cưng chiều.
"Diệp Lâm.......Diệp Lâm, mặt trời chiếu đến mông rồi."
Diệp Lâm dùng cổ tay chà mắt như một con mèo, có chút mơ màng mở mắt ra.
Đập ngay vào mắt là một khuôn mặt xinh đẹp tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, đôi mắt đẹp đảo quanh, má hồng kèm theo nụ cười, dịu dàng đáng yêu không thể tả hết.
Hạ Tiểu Bạch nghiêng đầu cười nói : "Sao vậy, Diệp Lâm nhà mình còn chưa ngủ đủ sao ? Muốn làm con heo lười à ?"
Diệp Lâm mới ngạc nhiên giật mình tỉnh giấc, nhìn ánh nắng chói chang chiếu rọi bên ngoài cửa sổ, rất rõ ràng là gần trưa rồi.
"Bây giờ là mấy giờ rồi ? Em nhớ là đã đặt báo thức..."
“Bây giờ em sẽ làm bữa sáng cho anh.” Cô muốn đứng dậy nhưng lại bị bàn tay trắng nõn như ngọc của Hạ Tiểu Bạch Ngọc đè lên vai.
Hạ Tiểu Bạch thấy ấm áp trong lòng khi nhìn thấy Diệp Lâm vẫn lo lắng làm bữa sáng cho mình.
"Không cần vội, là anh đã tắt đồng hồ báo thức của em."
"Anh đã làm xong bữa sáng rồi."
Đôi chân thon dài của Diệp Lâm giẫm xuống đất, nghiêng đầu, đôi mắt to tròn hoàn toàn không thể tin được.
“Bữa sáng mà anh nói chắc là mì ăn liền nhỉ ?”
"Ăn quá nhiều mì gói sẽ không tốt cho sức khỏe, vẫn là để em làm một bữa sáng lành mạnh đi."
Hạ Tiểu Bạch sờ sờ cái đầu nhỏ của cô : "Yên tâm đi, chắc chắn sẽ là một bữa sáng làm em kinh ngạc."
Diệp Lâm khẽ cau mày, có điều nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hạ Tiểu Bạch, cô cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
Vừa định đứng dậy, khuôn mặt xinh đẹp có chút đỏ bừng xấu hổ.
“Em vẫn là quay về phòng đi tắm cái đã.” Nói xong, cô đè lấy gấu váy vội vàng chạy về phòng của mình.
Hạ Tiểu Bạch cũng trầm ngâm, có chút ẩn ý, không có vết máu, không phải là “bà dì”, vậy thì chính là ?
Thôi được, bản thân anh cũng chỉ có hơn chứ không kém.
Nửa giờ sau, Diệp Lâm mới sạch sẽ tươi mát đi ra, cô ăn mặc vẫn rất mát mẻ.
“Em có mặc quần bảo hộ không ?” Hạ Tiểu Bạch hỏi.
Diệp Lâm tức giận trợn trắng mắt nhìn anh : "Vào ban ngày, đương nhiên là em mặc rồi, đợi lát nữa em còn hẹn với bạn thân đi mua sắm."
Ánh mắt cô rơi vào bữa sáng tinh tế do Hạ Tiểu Bạch làm, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.
"Anh Tiểu Bạch, đây đều là do anh làm sao ?"
Hạ Tiểu Bạch có chút kiêu ngạo ngẩng đầu : "Đương nhiên, nhanh ăn đi."
"Có điều anh muốn hỏi em một chút, sữa đậu nành tươi em làm có vị mặn vừa miệng, là làm như thế nào vậy ? Anh rất thích."
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Lâm hơi đỏ lên, cũng có chút kiêu ngạo nói :
"Đây là công thức độc môn của em, nếu anh Tiểu Bạch thích uống, em có thể thường xuyên xay cho anh uống ~"
Cô bước tới, dùng đầu ngón tay gạt đi mấy sợi tóc xõa trước trán.
Cúi xuống hôn lên bờ môi mềm mại quyến rũ của Hạ Tiểu Bạch,
"Cho anh một nụ hôn chào buổi sáng" rồi tươi cười vui vẻ ngồi xuống.
Toàn bộ quá trình diễn ra mướt mườn mượt, mọi thứ đều tự nhiên mà vậy, cứ như thể đó là điều hiển nhiên vậy.
Hạ Tiểu Bạch vẫn còn có chút sững sờ, đầu ngón tay chạm vào bờ môi bị hôn.
Còn có thể cảm nhận được vị thơm ngọt mà tiểu Lâm Lâm lưu lại.
"Diệp Lâm..."
Thực ra trong lòng Diệp Lâm cũng vô cùng căng thẳng và xấu hổ, có điều bề ngoài cô vẫn rất tự nhiên cười nói :
“Anh Tiểu Bạch, chẳng lẽ anh chưa từng nghe nói, có rất nhiều chuyện chỉ có một lần và vô số lần sao ?
"Nụ hôn đầu tiên của em là dành cho anh, vậy thì nụ hôn thứ hai, nụ hôn thứ ba và vô số nụ hôn sau này của em đều sẽ dành cho anh."
“Không vấn đề gì chứ ?” Cô mỉm cười ngọt ngào cười với Hạ Tiểu Bạch, liếm liếm bờ môi.
Đôi mắt xinh đẹp của cô lại càng long lanh, giống như giọt sương trong lành buổi sớm mai.
Hạ Tiểu Bạch nhất thời không biết nên phản bác thế nào, sau đêm qua, nha đầu này càng ngày càng suồng sã.
Đã dám tùy tiện hôn mình, qua mấy ngày nữa, há chẳng phải mỗi ngày đều đẩy ngã mình sao (trên giường) ?
------
Dịch: MBMH Translate