Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 263 - Chương 263: Hoàng Cảnh Trạch Chỉ Coi Trọng Nhan Sắc

Chương 263: Hoàng Cảnh Trạch Chỉ Coi Trọng Nhan Sắc Chương 263: Hoàng Cảnh Trạch Chỉ Coi Trọng Nhan Sắc

Hạ Tiểu Bạch đẩy một chén mì lạnh lớn đến trước mặt Diệp Lâm: “Đây là mì lạnh Hàn Quốc, ngon lắm, em thử đi.”

"Anh đặc biệt làm cho Diệp Lâm nhà mình đấy.” (?  ̄?  ̄)

Diệp Lâm nhìn bát mì lạnh được làm một cách tỉ mỉ, liếm liếm môi nhìn Hạ Tiểu Bạch làm nũng.

"Anh đút người ta ăn có được không...” Cô bày ra biểu cảm nũng nịu mở miệng nhỏ giống như một con vật nhỏ chờ được ăn. (ˊ? ˋ)

Sao Hạ Tiểu Bạch có thể từ chối một cô gái xinh đẹp đang chờ mình cho ăn được, dù trực tiếp dùng miệng đút thì anh cũng không ngại.

"Được rồi, lớn như thế này rồi, con nhóc này.” Anh cầm đũa lên quấn mấy sợi mì rồi chậm rãi đưa đến bên miệng nhỏ của cô.

Diệp Lâm ăn nhóp nhép, nước bọt lấp lánh dính trên khóe môi. Không biết đây là ảo giác hay do tình yêu mà cô cảm thấy mì lạnh do Hạ Tiểu Bạch làm đặc biệt ngon, không hề hợp lý chút nào.

Trong trí nhớ của Diệp Lâm, Hạ Tiểu Bạch chỉ biết nấu mì tôm, ngay cả rau xanh hay trứng gà cũng không hề cho vào.

Diệp Lâm nuốt hết mì, lại mở miệng thêm lần nữa bày ra dáng vẻ đáng yêu muốn ăn thêm. (ˊ? ˋ)

Hạ Tiểu Bạch sờ lên đầu nhỏ của cô rồi đút thêm lần nữa.

Diệp Lâm ăn thêm mấy đũa mới nghiêng đầu hỏi: “Anh Tiểu Bạch, mì lạnh của anh đâu Em cũng muốn đút cho anh.”

Hạ Tiểu Bạch mỉm cười: “Anh chỉ làm một bát, em ăn là được, anh cũng không đói lắm.”

"A, vậy sao được....... không được đâu...... anh ăn phần của em đi, nhiều như vậy em cũng không ăn hết.” (? í_ì)

Diệp Lâm đẩy chén mì đã ăn gần một nửa về phía Hạ Tiểu Bạch.

Gương mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ, ngón tay xoắn xoắn mấy sợi tóc trước trán.

"Tuy đây là thức ăn thừa của em......anh Tiểu Bạch không ngại chứ.”

"Cái đó..... vậy anh cũng không khách, anh không để ý đâu."

Hạ Tiểu Bạch không có từ chối, vốn dĩ điều này cũng nằm trong kế hoạch của anh, lên kế hoạch để được ăn thức ăn người đẹp đã nếm qua.

ˉ﹃ˉ.

Sau khi ăn sáng xong, Diệp Lâm thu dọn bát đĩa theo thói quen.

Hạ Tiểu Bạch nhìn đồng hồ, đã mười một giờ trưa, anh có hẹn với Vương Cảnh Trạch lúc một giờ.

Hai người hẹn gặp nhau tại sảnh nhà hàng kiểu Pháp của một khách sạn năm sao lớn nhất thành phố.

Hạ Tiểu Bạch cũng có xem quảng cáo, nghe nói đây là khách sạn năm sao cao cấp nhất của thành phố Tân Hải.

Anh cũng không có quá nhiều quần áo nên chỉ mặc một chiếc áo màu xanh phối với váy trắng, trang điểm xinh đẹp khuynh thành, tóc đen xõa đến hông là có thể làm khuynh đảo thế nhân.

Hạ Tiểu Bạch nhìn cô gái phản chiếu trong gương toàn thân,

Hạ tiểu Bạch nhìn xem kính chạm đất trước mình, trên người như có một tầng tiên khí nhàn nhạt.

Đẹp đến mức không dính khói lửa nhân gian, vượt ngoài tầm với, đẹp đến mức cả thế gian phải mê mẩn.

Hạ Tiểu Bạch lấy ra một cân trà xanh mua từ Pinduoduo, thật ra anh cũng từng pha uống, hương vị khá ổn.

Mặc dù không được xem là xuất sắc nhưng ít ra cũng không chết người.

Anh mang giày thể thao trắng vào rồi ra cửa.

Lúc này tại khách sạn năm sao, trong một nhà hàng kiểu Pháp nào đó ở tầng một, có một người đàn ông đẹp trai đang ngồi.

Anh ta mặc âu phục Versace được đặt may riêng, giày da cá sấu, cổ tay còn đeo đồng hồ Vacheron Constantin, dáng vẻ như một người thành đạt.

Nhà hàng đang trong giai đoạn hoạt động thử nghiệm nên không mở ra cho người ngoài mà chỉ cho nhân viên nội bộ vào, nhưng hôm nay đã bị Hoàng Cảnh Trạch bao hết.

Đầu bếp ở đây đều được mời từ các khách sạn ở Pháp với mức lương rất cao.

Trang trí cũng tinh xảo sang trọng theo chủ nghĩa lãng mạn kiểu Pháp, ánh sáng bên trong vô cùng nhẹ nhàng.

Còn có biểu diễn violin và piano trực tiếp như đang ở trong sân khấu.

Hoàng Cảnh Trạch cũng có chút bực bội.

Truyện cổ tích đẹp bao nhiêu thì hiện thực đáng ghét bấy nhiêu.

Huống chi đối phương còn là một em gái trà xanh.

Xung quanh còn có mấy thanh niên đang đứng xem trò vui.

Trong tay Ngô Tài Tuấn còn đang cầm một cục gạch: “Anh Hoàng, tôi mong cậu đừng nên mang hy vọng gì.”

"Một ngàn tệ cho một cân trà xanh, sao cô ta không đi cướp luôn đi, chắc chắn cô ta là một ả trà xanh gạt người.”

"Yên tâm, lát nữa mấy anh em sẽ giúp cậu giáo huấn cô ta một trận.”

“Đây là địa bàn của chúng ta, cô ta tuyệt đối không thể nhảy nhót được gì đâu.”

Nhưng vào lúc này điện thoại Hoàng Cảnh Trạch hiển thị tin nhắn mới, là của cô gái kia.

〖Tôi đã đến trước cửa nhà hàng, hôm nay tôi mặc áo trắng váy xanh 〗

Hoàng Cảnh Trạch cũng trả lời:〖Tôi có cài một bông hồng trước ngực〗

Mấy cậu ấm lập tức ngồi cách đó không xa xem kịch vui.

"Ôi chào, anh Hoàng bệnh nặng thật rồi, ngay cả em gái trà xanh cũng tin.”

"Hay là chúng ta đánh cược đi, nếu cô gái đó thật sự xinh đẹp như tiên nữ trên danh sách bạn bè thì ông đây sẽ livestream ăn phân.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment