"Ha ha, ăn phân thì có gì hay mà khoe, bổn công tử không chỉ ăn phân mà còn bò dưới đất học tiếng chó sủa.”
"Ha ha, chúng tôi sẽ rửa mắt chờ xem.”
Hoàng Cảnh Trạch vẫn trầm tư.
Nhưng vào lúc này, một bóng dáng màu xanh bước vào nhà hàng, cô gái quét mắt một vòng, phía trong thật sự không tệ, còn có biểu diễn dương cầm ở một bên.
Quả nhiên ở giữa nhà hàng có một bàn đang có một cậu ấm mặc âu phục ngồi đó, trước ngực còn cài một bông hồng.
Anh bước về phía anh ta, cất giọng như chuông bạc hỏi.
"Xin hỏi anh có phải là Hoàng Cảnh Trạch không ạ?”
Hoàng Cảnh Trạch nghe thấy giọng nói tuyệt vời thì cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Đập vào mắt anh ta chính là hình ảnh một thiên sứ, tựa như đang nằm mơ.
Chiếc váy xanh kết hợp với áo trắng làm nổi bật khí chất cổ điển quý phá, gương mặt tinh xảo như tranh vẽ, mái tóc xõa đung đưa trong gió. Thân hình uyển chuyển như tiên nữ hạ phàm khiến người ta chỉ nhìn một lần là không thể nào quên được. Khuôn mặt như ngọc không chút son phấn làm cô gái càng thêm quốc sắc thiên hương.
Hoàng Cảnh Trạch cảm thấy có hơi khó tin, cứ nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Mãi đến khi cô gái lên tiếng: “Xin hỏi, anh có phải là Hoàng Cảnh Trạch không ạ?”
"Tôi là Hạ Hiểu Bạch có hẹn bán trà hôm nay.”
Hoàng Cảnh Trạch nhanh chóng sửa lại cổ áo và cà vạt rồi đứng lên.
"Thật xin lỗi, lúc nãy tôi đang mãi nghĩ về chuyện làm ăn nên có chút mất tập trung.”
"Dù sao thì hợp đồng tôi ký đều từ mười triệu trở lên.”
Hạ Tiểu Bạch khinh bỉ trong lòng, rõ ràng là lo ngắm ông đây đến ngơ ngẩn mà còn chém gió là nghĩ chuyện làm ăn.
Anh tỏ vẻ trong sáng vô hại nói: “Anh Hoàng là người làm chuyện lớn, nhất định là bề bộn công việc rồi.”
Hoàng Cảnh Trách có hơi xấu hổ, vội vàng bước qua kéo ghế cho cô gái trước mặt một cách lịch thiệp: “Cô Hiểu Bạch, mời ngồi.”
Đứng cạnh người đẹp, quan sát làn da của cô từ khoảng cách gần, anh ta mới thấy nó đẹp đến nhường nào.
Dáng người cao gầy, cái cổ tinh tế trắng như tuyết, xương quai xanh sắc sảo thẳng như nhành trúc,
Làn gió mang theo mùi hương thơm ngát của cô tiến vào chóp mũi, mát lạnh như nước suối chảy từ khe suối nơi thâm sơn cùng cốc, khiến người ta không thể không si mê.
Hạ Tiểu Bạch cũng ngồi xuống một cách trang nhã, nụ cười trong trẻo như nước suối, xinh đẹp tuyệt trần.
Gò má hồng hồng, cô lên tiếng: “Anh Hoàng đúng là một người đàn ông tinh tế.”
Nghe Hạ Hạ Bạch khen mình, Hoàng Cảnh Trạch cũng giật mình kích động trong lòng, vội vàng ngồi xuống.
Dường như anh ta đã quên mất một chuyện, mấy người anh em của anh ta còn đang theo dõi ở bên cạnh.
Bọn họ cùng thèm nhỏ dãi vì mỹ nhân váy xanh này.
Ngô Tài Tuấn, người lúc nãy còn thề ăn phân tranh nhau chen lấn lên phía trước muốn bắt chuyện.
Lúc bọn họ quan sát ở khoảng cách gần thì càng rung động dữ dội hơn.
Thì ra trong hiện thực vẫn có một mỹ xinh đẹp như tiên nữ thế này.
Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần không dính chút son phấn tầm thường, tự nhiên không hề trang điểm nhưng lại làm cho người ta thất hồn lạc phách.
Hạ Tiểu Bạch nhíu mày, hỏi một cách nghi ngờ: “Xin hỏi, anh là?”
“Xin chào người đẹp, anh là Ngô Tài Tuấn, bạn của Hoàng Cảnh Trạch.”
"Nghe nói em có bán trà quý nên cũng đi theo đến xem sao, mong em đừng để tâm.’
"Không ngại nói em biết, thật ra anh thích nhất chính là uống trà nên muốn mua mấy cân, giá cả không thành vấn đề.”
"Chỉ mong có thể ngồi xuống đàm đạo chuyện trà đạo cùng em.”
Có suy nghĩ bằng ngực Hạ Tiểu Bạch cũng biết đám người này đến đây có mục đích, hẳn là đến giúp Hoàng Cảnh Trạch để anh ta không bị lừa.
Anh đưa tay lên vén tóc ra sau tay rồi nở một nụ cười xinh đẹp với Hoàng Cảnh Trạch.
Nụ cười tươi đẹp như gió xuân: “Thì ra là anh Ngô, bạn của anh Hoàng cũng là bạn của em, vậy mời anh ngồi.”
Anh hơi nhếch môi: “Anh Ngô thật sự rất đẹp trai, em khá thích.”
Vừa nghe vậy, vốn dĩ Hoàng Cảnh Trạch đang có chút khó chịu lại càng thầm hận tên Ngô Tài Tuấn này.
Sao tiểu thư Hiểu Bạch lại có thể cảm thấy tên này đẹp trai hơn mình chứ, mình mới là người đẹp trai nhất ở đây có được hay không.
Hiện tại anh ta chỉ muốn đánh người, mỹ nhân ông đây chờ biết bao lâu mà cũng dám đến giành! ! ! ! (▼ 皿 ▼)
Mấy cậu ấm khác cũng muốn tiến lên nói chuyện nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đối chọi gay gắt của Hoàng Cảnh Trạch và Ngô Tài Tuấn thì cũng không dám bước lên.
Dù sao thì ở đây hai người này cũng có thế lực lớn nhất.
Một gia tộc mở các chuỗi khách sạn năm sao, một gia tộc vận chuyển hàng hóa quốc tế.
Những người khác cũng chỉ đi sau lưng ăn ké bọn họ mà thôi.
Hạ Hiểu Bạch nháy nháy mắt, bày ra dáng vẻ ngây thơ nhìn hai người khuyên nhủ.
“Chẳng phải hai anh là bạn bè sao? Sao trông có vẻ không thích nhau vậy ạ?”
"Cha em có dạy, bạn bè thì phải thân thiện với nhau, mọi người ngồi xuống đi.”
Hai người cũng chỉ có thể tạm thời ngồi xuống.
------
Dịch: MBMH Translate