Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 265 - Chương 265: Tôi Im Lặng Nhìn Mấy Người Làm Màu

Chương 265: Tôi Im Lặng Nhìn Mấy Người Làm Màu Chương 265: Tôi Im Lặng Nhìn Mấy Người Làm Màu

Lúc này Hoàng Cảnh Trạch chỉ hận không thể bóp chết tên Ngô Tài Tuấn này vì dám giành giật tình yêu với mình!

Đúng là không xem ông đây ra gì mà.

Làm gì có chuyện Ngô Tài Tuấn chịu bỏ qua một cô cái xinh đẹp tuyệt vời như thế này.

Nếu có thể tìm được một người bạn gái có giá trị nhan sắc như thế này thì anh ta sẽ tự hào biết bao nhiêu với gia tộc.

Sâu này nếu có con thì chắc chắn sẽ thừa hưởng gen nhan sắc đỉnh cao.

Số phụ nữ anh ta đã từng chơi nhiều đếm không xuể, ai có phẫu thuật thẩm mỹ hay ai là tự nhiên anh ta đều có thể nhìn ra được.

Hoàng Cảnh Trạch rót một ly nước chanh cho Hạ Hiểu Bạch: “Cô Hiểu Bạch, uống một ly nước chanh trước khi ăn có thể làm tăng cảm giác ngon miệng.”

"Nước chanh cũng rất có lợi cho nhan sắc.”

Hạ Hiểu Bạch mân mê mấy sợi tóc trên trán, mỉm cười với anh ta.

"Không ngờ anh Hoàng còn là một người đàn ông rất ấm áp.”

Hoàng Cảnh Trạch được Hạ Hiểu Bạch khen thì cảm thấy trong lòng mềm mại.

“Tôi vẫn luôn như thế. Đúng rồi, em thích ăn gì.”

"Vì cuộc hẹn tối nay của chúng ta, tôi đã mời một đầu bếp Michelin từ Pháp tới.”

"Tất cả đầu bếp đều trực tiếp đáp máy bay đến nhà hàng, nhất định tiểu thư Hiểu Bạch phải nếm thử.”

Hạ Hiểu Bạch cũng giả vờ xấu hổ đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

"Vậy có được không? Hẳn là đắc lắm, em….. điều kiện gia đình em không tốt, cũng không có tiền trả.”

"Hay là chúng ta cứ bàn chuyện mua trà là được, cũng không cần ăn cơm.”

"Em đến quán vỉa hè ăn cơm hộp cũng được.”

Dù là Hoàng Cảnh Trạch hay Ngô Tài Tuấn cũng không nhịn được mà thầm than thở với cô gái thuần khiết như một tờ giấy trắng trước mắt.

Đúng là trên đời này hiếm lắm mới có một cô gái không nhiễm bụi trần như thế này. Nếu là mấy cô gái ham vật chất kia thì chắc chắn đã không khách khí mà rít rít chọn món, đi ăn toàn nghĩ đến chuyện để đàn ông trả tiền.

Còn một cô gái trong sáng như thế này, sao có thể để cô ăn cơm hộp ven đường được đây.

Thật sự muốn ôm về nhà chiều chuộng, bên cạnh đó tuyệt đối sẽ không để bất kỳ cô gái nào khác dám mơ tưởng.

Dù sao thì chỉ mỗi mình cô cũng đã đủ để anh ta không nỡ xuống giường.

Nhà vua không lên triều, đại khái chính là do bị một mỹ nhân như thế mê hoặc.

Vốn dĩ Hoàng Cảnh Trạch đang chuẩn bị ra vẻ nói cho Hạ Hiểu Bạch biết khách sạn năm sao này chính là của nhà mình thì Ngô Tài Tuấn ở bên cạnh lại giành nói trước.

"Yên tâm đi Hiểu Bạch, hôm nay em cứ ăn thoải mái, bổn công tử bao hết.”

Nói xong, anh ta nhìn về phía Hoàng Cảnh Trạch.

“Anh Hoàng….. bữa ăn hôm nay bổn công tử mời, chúng ta đều là bạn bè, không cần khách khí."

Hoàng Cảnh Trạch... . . . . . nuốt mấy câu chuẩn bị nói vào.

"Tôi thật sự CMN cảm ơn cậu…..”

"Không cần khách khí "

Một cô gái tóc vàng xinh đẹp đẩy xe đồ ăn đến trước mặt ba người.

Cô ta hỏi bằng tiếng Pháp một cách lưu loát: “Anh Hoàng, mọi người muốn ăn món nào ạ.”

Hoàng Cảnh Trạch và Ngô Tài Tuấn đều xấu hổ, bọn họ không hề biết tiếng Pháp, nhưng cũng không muốn mất mặt trước Hạ Hiểu Bạch.

Cô gái tóc vàng xinh đẹp chớp chớp đôi mắt màu xanh lam, nhìn hai người bằng vẻ nghi hoặc.

Hoàng Cảnh Trạch và Ngô Tài Tuấn đều ấp úng... ... . . Trong nhất thời không nói nên lời.

Nhưng vào lúc này Hạ Tiểu Bạch ở bên cạnh lên tiếng, cô cũng nói bằng tiếng Pháp một cách lưu loát.

"Ngại quá, cứ đưa menu cho chúng tôi chọn là được.”

Anh cũng hé mắt lên quan sát cô gái tóc vàng này. Hạ Tiểu Bạch đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy người Pháp ở ngoài đời.

So với người Hoa thì cao hơn một chút, dáng người cũng đầy đặn hơn.

Làn da tuy rất trắng với ít lông măng, nhưng cũng không quá mịn màng, tuy nhiên về tổng thể cũng được xem là một mỹ nhân.

Đối phương cũng hơi kinh ngạc.

Cô gái nước Hoa trước mặt lại có thể nói tiếng Pháp trôi chảy như vậy, đúng là ngoài ý muốn.

"Đương nhiên có thể, tiểu thư.” Cô ta đưa menu cho Hạ Tiểu Bạch rồi hỏi tiếp.

“Tiểu thư xinh đẹp, chẳng lẽ cô sinh ra ở nước Pháp của chúng tôi sao.”

Hạ Tiểu Bạch lắc đầu: “Tôi sinh ra và lớn lên ở đây.” (tiếng Pháp)

Đối phương có chút không dám tin: "Xin lỗi, tôi nhiều lời rồi." (tiếng Pháp)

"Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người Hoa có thể nói tiếng Pháp trôi chảy đến mức này.”

Hai người đàn ông thấy Hạ Hiểu Bạch trò chuyện vui vẻ bằng tiếng Pháp với cô đầu bếp xinh đẹp thì đều cảm thấy có hơi mất mặt, thế mà bọn họ lại không chen được câu nào.

Hoàng Cảnh Trạch trừng mắt liếc cô gái tóc vàng.

Cô ta xin lỗi rồi lùi sang một bên, dù sao tên này cũng là cổ đông.

Hoàng Cảnh Trạch cũng chỉ có thể khen ngợi: "Không ngờ tiểu thư Hiểu Bạch còn biết nói tiếng Pháp.”

“Em từng học một chút, tuy nhiên tiếng Anh của em cũng tạm được.”

Hạ Hiểu Bạch khẽ cười nói: "Thật ra ngôn ngữ chính thức của Liên Hợp Quốc em đều biết một chút.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment