Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 276 - Chương 276: Gia Đình Họ Hạ Ở Yến Kinh

Chương 276: Gia Đình Họ Hạ Ở Yến Kinh Chương 276: Gia Đình Họ Hạ Ở Yến Kinh

Hạ Văn Xuyên, một người đàn ông trung niên đeo mắt kính, mặc vest đi giày da, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

“Cầu xin ông trời, nhất định phải cho nhà họ Hạ của con một đứa con gái, cầu xin ông.”

Trong tay của Hạ Văn Xuyên cầm một chuỗi hạt phật, mặc dù trước giờ ông không hề tin vào ma quỷ thần thánh.

Nhưng mà để mơ có một đứa con gái, ông vẫn đến miếu quan âm xin một chuỗi hạt phật.

Với tính khí của ông cụ và niềm hy vọng của tất cả con cái trong gia tộc.

Nếu vợ anh có thể sinh được một bé gái, địa vị của anh trong gia đình chắc chắn sẽ tăng lên.

Ông cụ muốn có một đứa cháu gái, muốn đến điên cuồng, con cháu ba đời còn lại, ngày đêm cũng suy nghĩ muốn có một đứa em gái.

“Bác ba à, nhất định phải sinh cho cháu một người em gái.” một trong những con cháu của đời thứ ba đang quỳ ở trên mặt đất.

“Ông trời cầu xin ông cho con một đứa em gái, tất cả người trong nhà họ Hạ nhất định sẽ nâng niu em ấy trong lòng bàn tay giống như là viên minh châu vậy.”

Tiếp đó trong phòng truyền đến tiếng khóc của một đứa bé, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp.

Đợi bác sĩ y tá có thể đem ra tin tốt lành.

Một lúc sau cửa phòng bị mở ra.

Một y tá ôm đứa bé ra, cô cười đi đến trước mặt Hạ Văn Xuyên nói.

“Chúc mừng ông Hạ có thêm đứa con trai thứ hai…..”

Đừng nói là Hạ Văn Xuyên sững sờ, ngay cả tất cả mọi người đều đột nhiên không có một chút biểu cảm.

“Đều giải tán hết đi.”

“Đều giải tán đi, tôi đã nói là lão đạo kia chỉ là một tên bịp bợm mà.”

“Đúng vậy, nói cái gì mà nhà họ Hạ chúng ta sẽ có một thiên kim giáng sinh, vừa nghe liền biết giả.”

“Đã hơn bốn trăm năm rồi, dòng trực hệ nhà họ Hạ của chúng ta cũng chưa sinh được qua một đứa con gái nào.”

Ngay cả ông cụ Hạ Quang Trần cũng thở dài.

“Thật là xui xẻo, lại là một thằng nhóc thối.”

“Cả đời này của ta cũng đừng mơ được ôm cháu gái nữa.”

Chưa đến

Trên mặt ai nấy cũng đều là tiếng thở dài, người khác không biết còn tưởng rằng nhà họ Hạ có người chết.

Ngay cả nữ y tá cũng có chút bối rối, đây cũng là lần đầu tiên cô đến đỡ đẻ cho đại gia tộc này.

“Cái đó….không lẽ sinh con trai không tốt sao? Có thể nối dõi tông đường……”

Hạ Văn Xuyên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ôm lấy đứa bé, muốn cười nhưng thật sự không cười nổi.

Ông cười khổ nói, “Nhà họ Hạ chúng tôi không thiếu nhất chính là người nối dõi tông đường.”

“Các người đến chỗ thư ký của tôi lãnh tiền đi.”

“Lại là một tên nhóc thối…..” liên tục thở dài.

Mấy vị bác sĩ cũng từ phòng đi ra, cũng phát hiện không khí có chút không đúng mà nhìn nhau.

Vừa rồi khá là náo nhiệt sao giờ lại không có một ai.

Cô y tá nhún vai biểu thị mình cũng không rõ.

Bác sĩ chịu trách nhiệm đỡ đẻ nói vài lời rồi rời đi.

Lúc chạng vạng.

Trong phòng khách tứ hợp viện của nhà họ Hạ, đứng chật kín các thành viên trực hệ của gia đình.

Gia chủ Hạ Quang Thần chống gậy ngồi ở vị trí trên, khẽ ho lên mấy tiếng.

Đôi mắt uy nghiêm nhìn mọi người ở bên dưới.

“Trước hết ta ở đây nói lời chúc mừng, chúc mừng nhà họ Hạ của chúng ta lại có thêm một đứa con trai.”

“Là con trai thứ hai của con trai ta, Hạ Văn Xuyên.”

Hạ Văn Xuyên có chút xấu hổ cúi đầu, tưởng rằng sẽ có một đứa con gái giống như lời lão đạo nói.

Chấm dứt lời nguyền hàng trăm năm không sinh được con gái của nhà họ Hạ.

Hạ Quang Thần tiếp tục nói, “Ta tổng cộng có 4 đứa con trai và 1 đứa con gái nuôi.”

“Hạ Văn Quốc, Hạ Văn Hải, Hạ Văn Xuyên, Hạ Văn Niên.”

“Và một đứa con gái nuôi Hạ Văn Văn.”

“Trong đó thằng con thứ hai Hạ Văn Hải mấy năm trước hơn thua với ta, đã bị ta trục xuất khỏi gia tộc. Đến nay không còn mặt mũi nào trở về.”

“Con trai cả Hạ Văn Quốc có một đứa con trai, con trai thứ ba Hạ Văn Xuyên có hai đứa con trai, con trai thứ tư Hạ Văn Niên có một đứa con trai.”

“Con về đứa con trai thứ hai Hạ Văn Hải bị trục xuất cũng có một đứa con trai, hiện tại đã là sinh viên đại học.”

“Ý của ta chính là để con trai của Hạ Văn Hải về nhận tổ quy tông.”

“Dù sao người phạm sai lầm cũng là Hạ Văn Hải, chứ không phải là cháu của ta.”

“Các con thấy như thế nào.”

Thân làm bác cả, Hạ Văn Quốc lập tức nói, “Tất nhiên, điều này con cũng đã nói với cha rất nhiều lần rồi.”

“Thực ra lúc đó chú hai cũng là nhất thời nóng giận.”

“Đề nghị của con là để cả chú hai cùng trở về nhà, như vậy chúng ta mới chính thức là cả nhà đoàn tụ.”

Hạ Văn Xuyên, Hạ Văn Niên cũng phụ họa nói.

“Chúng con cũng thương nhớ anh hai nhiều năm, kính xin cha chấp nhận.”

Mặc dù ông cụ rất hài lòng với tình cảm anh em sâu đậm của bọn họ.

Nhưng mà nhắc đến thằng con thứ hai thì sắc mặt của ông liền không vui.

Chỉ có thể hừ lạnh nói, “Trừ khi nó quỳ xuống cầu xin ta, nếu không thì đừng mơ trở về nhà họ Hạ.”

Hạ Văn Quốc vẫn còn muốn nói, “Chú hai chú ấy….”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment