Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 275 - Chương 275: Anh Dạy Em?

Chương 275: Anh Dạy Em? Chương 275: Anh Dạy Em?

Chờ khi thìa đến gần bên miệng, mới cúi người xuống, hơi cúi đầu rồi uống từng ngụm nhỏ nước súp, cả quá trình không hề gây ra chút tiếng động thừa thãi nào.

Diệp Lâm cũng cảm nhận được ánh mắt của anh.

Phát hiện Hạ Tiểu Bạch ngồi đối diện, mười ngón tay đan chéo vào nhau chống cằm, đang si mê nhìn mình ăn đồ ăn.

Khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên đỏ bừng, cô đặt thìa xuống và dùng khăn ăn lau cái miệng anh đào nhỏ nhắn lấp lánh của mình.

"Nhìn người ta làm gì ? Anh không ăn sao ? Ngon biết mấy."

"Đây là lần đầu tiên em được ăn món Tây ngon như vậy."

“Ngon hơn rất nhiều so với những nhà hàng Tây mà em và mấy đứa bạn thân đến.”

Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch duyên dáng, anh không nhịn được mà đưa đầu ngón tay nhéo vào chóp mũi nhỏ nhắn đáng yêu của cô.

“Bụng anh no rồi nhưng mắt thì chưa, cho nên phải ngắm gái đẹp nhiều hơn để đỡ đói”.

Diệp Lâm bị anh nhéo vào mũi, sau khi giật ra, dáng vẻ trông rất hung dữ.

"U wa ~" (≧o≦)〃 Mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn cắn vào đầu ngón tay của anh.

Nhưng điều làm cô ngạc nhiên là Hạ Tiểu Bạch không hề tránh đi.

Bản thân cứ như vậy mà cắn vào đầu ngón tay anh, mùi hương thơm nhưng không ngấy, trên da còn có vị ngọt.

Diệp Lâm nhanh chóng nhả miệng ra, nuốt nước bọt xuống bụng.

"Xin...xin lỗi...anh có đau không ?"

Hạ Tiểu Bạch mặc dù cảm thấy đau, có điều vẫn nghiêng đầu tươi cười nói :

“Nếu em giúp anh thổi thì sẽ không đau nữa.”

Diệp Lâm đưa ngón tay của anh lên miệng thổi ra một luồng khí mát : “Còn đau nữa không ?”

Hạ Tiểu Bạch có chút được nước làm tới, nói : “Nếu có thể hôn một cái vậy thì càng không đau nữa.”

Diệp Lâm xấu hổ đỏ mặt, thật sự cắn đầu ngón tay của anh vào trong miệng.

Động tác vô cùng nhẹ nhàng, sau vài phút, mới miễn cưỡng nhổ ra.

"Còn đau không ?"

Hạ Tiểu Bạch nhẹ nhàng gật đầu : “Không còn đau nữa.” Rồi cắn đầu ngón tay vào trong miệng.

Điều này càng khiến Diệp Lâm ngượng ngùng hơn.

"Đúng rồi, Diệp Lâm, không phải em từng nói là thích đàn tranh sao ? Hay là anh dạy em nhé ?"

Diệp Lâm nghi hoặc nhìn Hạ Tiểu Bạch : “Anh thật sự biết đánh đàn tranh sao ?”

Hạ Tiểu Bạch sờ sờ cái đầu nhỏ của cô : "Anh trai đã từng lừa em khi nào chứ ?"

Diệp Lâm cười ngọt ngào : "Anh cứ khoác lác đi, còn nói là từng dạy đàn tranh cho An Tư Tư nữa chứ."

"Anh Tiểu Bạch, những năm này anh khoác lác còn ít sao ?"

Hạ Tiểu Bạch khẽ gật đầu, tao nhã cười với Diệp Lâm.

Đôi mắt đẹp của anh lóe lên trong giây lát, những ngón tay thon dài lướt qua gỗ đàn cổ xưa.

Cơn gió thổi bay mái tóc đen như mực của anh, nụ cười tao nhã của anh bỗng trở nên mê hoặc.

Mái tóc dài buông xuống, chiếc váy xanh như hoa, làn da trắng như tuyết, xinh đẹp không thể tả, thanh nhã và quý phái.

m thanh của đàn tranh rất hay, không hề nghe thấy một chút khuyết điểm nào.

Giai điệu giống như tiếng leng keng của suối băng giữa mùa hè, giống như hoa lan ở thung lũng phía trên.

Nó làm cho mọi người cảm thấy như thể họ đang ở hiện trường và đưa họ vào một trạng thái tinh thần tuyệt vời.

“Anh Tiểu Bạch, anh có thể chơi đàn tranh sao?” Diệp Lâm không khỏi kinh ngạc hỏi.

Hạ Tiểu Bạch sau khi đàn xong một khúc, anh đặt đôi bàn tay trắng nõn của mình lên dây đàn và mỉm cười.

“Vẫn là câu nói đó…có khi nào anh đã nói dối qua Diệp Lâm của nhà anh đâu.”

“Anh dạy em?”

Diệp Lâm cười ngọt ngào, “Ừm.”

Sáng hôm sau…..

Hạ Tiểu Bạch ngáp một cái, đôi chân dài trắng như tuyết bước ra khỏi phòng. Vẻ mặt có chút lười biếng.

Diệp Lâm cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhìn thấy anh đi ra, liền cười nói: "Chào buổi sáng anh Tiểu Bạch.”

Hạ Tiểu Bạch giơ tay sờ sờ cái đầu nhỏ của cô: "Chào buổi sáng Diệp Lâm."

Khung cảnh thay đổi... cùng lúc đó.

Trong một cái sân nhà cổ tứ hợp viện ở Yến Kinh xa xôi.

Ở Hoa Hạ đều biết tứ hợp viện của Yến Kinh, ngày nay có thể nói chỉ những gia đình nắm quyền lực chủ đạo của Trung Quốc mới đủ tư cách sinh sống.

Giá trị của tứ hợp viện không hề rẻ, và là biểu tượng của quyền lực.

Đã không còn là thứ mà có tiền thì có thể mua được nữa.

Một căn tứ hợp viện mấy trăm năm, trải qua nhiều thế kỷ, những người sống ở trong đó cũng trải qua từ đời nhà Minh nhà Thanh cho đến thời hiện đại, rồi cho đến ngày nay.

Bây giờ có thể sống trong những gia tộc như vậy đều là những gia đình đỉnh cấp ở Trung Quốc.

Ví dụ như gia đình họ Hạ ở Yến Kinh.

Bọn họ chắc chắn là những đại nhân vật trong toàn bộ Yến Kinh.

Thế mà chính gia tộc này mới là người kiểm soát nguồn tài nguyên và quyền lực khổng lồ của Trung Quốc.

Lúc này….

Con cháu trực hệ của gia đình đang hồi hộp chờ đợi sự ra đời của em bé trong phòng.

Đứng đầu là một ông cụ mặc trang phục thời nhà Đường, khoảng bảy mươi tuổi, khuôn mặt gầy gò, đường nét cường tráng, dưới đôi lông mày nhạt là một đôi mắt sáng.

Ngay cả ở những năm tuổi xế chiều, khí chất của một người cao thượng toát ra từ cơ thể khiến người ta có chút sợ hãi khi nhìn thẳng vào ông.

Tuy nhiên, lúc này vẻ mặt ông ngưng trọng, cau mày lo lắng đi tới đi lui bên ngoài một căn phòng trong sân.

Một người có đến bảy tám phần giống ông.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment