Lông mày lá liễu của Diệp Lâm cong lên, cô cười ha ha : "Dù sao thì anh cũng là tiểu thụ, vẫn còn không phải là chuyện rất bình thường sao ?"
Hạ Tiểu Bạch trực tiếp nhào cô lên ghế sô pha, khuôn mặt thanh nhã tuyệt trần có chút tức giận, đây là vấn đề về tôn nghiêm.
"Nha đầu chết tiệt, em mới là tiểu thụ."
"Có tin anh cho em...." Hạ Tiểu Bạch cúi đầu nhìn cô, mái tóc đen buông xõa cũng xõa xuống mặt cô.
Nha đầu này chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng và một chiếc váy siêu ngắn.
Thân hình yểu điệu, đôi chân thon dài trắng mịn bắt chéo, đều thu hút thần kinh của Hạ Tiểu Bạch !
Diệp Lâm bị mái tóc dài đen nhánh của Hạ Tiểu Bạch xõa xuống mặt, cảm giác vô cùng mượt mà.
Giữa từng sợi tóc tràn ngập hương thơm thoang thoảng, sờ vào mặt anh, đem đến cảm giác vô cùng mềm mịn và tuyệt vời.
Chỉ cảm thấy anh thật thơm, thật thơm, thơm đến mức khiến cô trầm luân trong đó.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Lâm có chút ửng hồng, ánh mắt dường như đang ngượng ngùng điều gì đó.
Cô nhìn Hạ Tiểu Bạch : "Sao vậy ? Anh không dám tiếp tục sao ?"
Hạ Tiểu Bạch xấu hổ toát mồ hôi, nha đầu này lại nữa rồi, anh chỉ có thể nhanh chóng ngồi dậy nói :
"Vẫn là nhanh chóng ăn những món ngon này đi."
“Đúng rồi, còn có một ít món tráng miệng kiểu Pháp, chắc chắn là rất hợp khẩu vị của Diệp Lâm.”
Diệp Lâm cũng từ từ ngồi dậy, gấu váy hơi vén lên.
Hạ Tiểu Bạch cũng nhìn thấy, vội vàng quay đầu sang một bên, xấu hổ.
Ngược lại Diệp Lâm thì không sao cả, chỉ là đôi mắt có chút long lanh, đôi tay nhỏ bé cầm lấy bao đồ ăn đặt ở một bên đem đến bày ra trong phòng khách.
Hạ Tiểu Bạch tức giận, nhìn nha đầu này mặc chiếc váy siêu ngắn như vậy, còn không mặc quần bảo hộ, đúng thật là.
Anh đi tới phía sau Diệp Lâm, có chút trách móc nói :
"Diệp Lâm, sau này em mặc váy này nhất định phải mặc quần bảo hộ đó, có biết không ?"
Diệp Lâm có chút hờn dỗi, giẫm giẫm chân : "Chuyện này anh không quản được, càng huống hồ người ta cũng chỉ mặc khi ở nhà, ra ngoài chơi làm sao có thể mặc cái này được chứ ?"
Hạ Tiểu Bạch gãi gãi đầu : "Nhưng em không sợ bị bác trai và bác gái nhìn thấy sao ? Càng huống hồ, cái tên nhóc Tử Hiên này cũng....."
Diệp Lâm có chút không chịu nổi tính thẳng nam của Hạ Tiểu Bạch.
Chẳng lẽ còn phải để cô nói, đây là cô đặc biệt vì anh mà mua về mặc sao ?
Không có chuyện gì thì ai lại mặc váy ngắn như vậy lại còn không mặc quần bảo hộ nữa chứ.
"Anh phiền lắm có biết không ? Thật là, anh ăn no chưa ?"
Hạ Tiểu Bạch bất lực thở dài, em gái lớn rồi không quản được.
Anh vẫn lẩm bẩm : "Dù sao thì em tuyệt đối không được mặc cái này đi ra ngoài."
Diệp Lâm dụi đầu vào cánh tay anh : "Được rồi, được rồi, đều nghe anh hết."
Cô mở hết tất cả các gói, từng món tráng miệng tinh xảo kiểu Pháp khiến cô sắp chảy nước miếng ra ngoài.
"Ừm, anh đã ăn no chưa ?"
Hạ Tiểu Bạch sờ sờ cái bụng phẳng lì : "Anh thật sự có chút đói bụng."
Ở nhà hàng, anh phải giả vờ thục nữ, không thể ăn uống ngấu nghiến.
Chỉ có thể nhai kĩ từng miếng nhỏ, hoàn toàn không có mùi thơm khi ăn uống.
Diệp Lâm bày đồ ăn ở trong gói ra.
Lấy một ngọn nến thơm ra và tắt hết toàn bộ đèn trong phòng khách.
“Vậy thì chúng ta hãy thưởng thức một bữa ăn kiểu Pháp lãng mạn nhé ?”
Hạ Tiểu Bạch cũng chống má nhìn cô : “Chỉ cần Diệp Lâm thích là được.”?(ˊ?ˋ)
Diệp Lâm lấy bật lửa ra thắp cháy ngọn nến hồng.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mùi hương hoa hồng của nến thơm tràn ngập khắp phòng khách.
Toàn bộ khung cảnh thật lãng mạn dưới ánh nến lờ mờ.
Diệp Lâm có chút thẹn thùng hỏi : “Anh Tiểu Bạch, chúng ta như thế này có giống với bữa tối dưới ánh nến của một cặp đôi đang hẹn hò không ?”
Hạ Tiểu Bạch cũng thành thật trả lời : “Anh thấy như vậy càng giống với tắt điện trải nghiệm cuộc sống nông thôn hơn.”
Diệp Lâm...... Cô giẫm lên chân Hạ Tiểu Bạch : "Cái tên này, anh có phải là đang cố ý chọc giận em không ?"
Hạ Tiểu Bạch cũng phát ra âm thanh trong trẻo.
Cả hai đều không đi giày, cảm giác làn da hai bàn chân dẫm vào nhau thật mịn màng, ấm áp và mềm mại.
Hạ Tiểu Bạch chỉ có thể chiều chuộng cô : "Tiểu Lâm Lâm, em có thể buông chân ra được không ?"
Diệp Lâm phồng má nói : "Em chính là muốn dẫm anh, sao hả !"
"Ai bảo anh so sánh bầu không khí lãng mạn như vậy với việc trải nghiệm cuộc sống nông thôn."
"Thẳng nam, ngốc nghếch, anh Tiểu Bạch thật kém..."
Hạ Tiểu Bạch bất lực cười nói : "Được rồi, anh chính là tên ngốc nghếch, nhanh ăn đi, mở bao ra cũng lạnh mất rồi."
Chẳng mấy chốc đã ăn được một nửa.
Hạ Tiểu Bạch cảm thấy có chút nấc cụt, vỗ vỗ bụng, quả nhiên ăn với miếng lớn mới là tuyệt nhất.
Diệp Lâm vẫn đang ăn miếng nhỏ nhai kỹ, một cô gái xinh đẹp ăn uống phải tao nhã.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn hé ra, nhẹ nhàng đút miếng bít tết vào trong cái miệng nhỏ, nhẹ nhàng nhai kĩ, giống như là sợ miếng bít tết sẽ bị đau vậy.
Bàn tay nhỏ bé cầm chiếc thìa lên và từ từ múc nửa thìa súp.
------
Dịch: MBMH Translate