Chỉ bằng vài lời, Hoàng Cảnh Trạch đã tưởng tượng ra cảnh tượng một người phụ nữ xinh đẹp đang tắm.
Trong một căn phòng cổ điển, Hạ Tiểu Bạch đẹp như tiên nữ trên trời, cởi bỏ chiếc váy màu xanh lam, lộ ra thân hình yểu điệu trắng như tuyết.
Bàn chân trắng ngần dưới đôi chân thon dài xinh đẹp, trắng nõn mịn màng nhẹ nhàng dẫm lên trên mặt nước, từ từ ngâm mình trong bồn tắm đầy cánh hoa.
Chỉ là tưởng tượng thôi anh ta cũng đã có chút miệng lưỡi khô khốc, cửa thang máy đã đến tầng dưới mà cũng không biết.
Vẫn là Hạ Tiểu Bạch nhắc nhở anh ta một câu : "Anh Hoàng ?"
Hoàng Cảnh Trạch lúc này mới phản ứng lại, biết mình đã thất thố : "Ồ~~ Đến rồi, đến rồi.”
Hạ Tiểu Bạch trong lòng dâng lên một tia khinh thường, không cần nghĩ cũng biết trong đầu anh ta đang đến những chuyện không lành mạnh.
Đối tượng tưởng tượng rất có thể chính là mình.
Ngoài mặt anh vẫn mỉm cười dịu dàng nói : “Cảm ơn anh Hoàng, em tự mình quay về là được rồi.” Giọng nói nhẹ nhàng, mái tóc đen xõa xuống, xinh đẹp lay động lòng người.
Những cơn gió ấm áp từ từ thổi qua, trời đang bước vào chạng vạng tối, những con côn trùng mùa hè ẩn nấp trong bụi cỏ bắt đầu kêu ríu rít.
Mọi thứ xung quanh đều được bao phủ bởi một cảm giác tàn tạ.
Cho đến khi nhìn Hạ Tiểu Bạch ngồi lên Didi, giúp anh bỏ đàn tranh vào cốp xe.
Hoàng Cảnh Trạch nhìn bóng người đi xa dưới ánh hoàng hôn, nhưng anh ta vẫn có chút lưu luyến không nỡ.
Luôn có một khuôn mặt tươi cười vì chúng ta mà nở rộ, luôn có một cuộc gặp gỡ làm cho toàn bộ quá khứ trở nên tươi đẹp. Sẽ luôn có một người biết được sự ấm áp và lạnh lẽo của bạn, hiểu được niềm vui nỗi buồn của bạn.
Tất cả mọi cuộc gặp gỡ đều là trải qua nhiều gian truân trắc trở vì để đến với thế giới này, gặp người mà bạn mong muốn gặp mặt.
Và anh chính là vô số người trong lòng Hoàng Cảnh Trạch.
Hoàng Cảnh Trạch thở dài, chỉ có thể biến nhớ nhung thành thèm ăn, anh quyết định ăn một bữa tối no nê.
"Chúng ta nhất định sẽ có cơ hội gặp lại."
Hạ Tiểu Bạch mang theo một đống đồ ăn Pháp được đóng gói tinh tế bước vào thang máy của khu chung cư.
"Em gái dễ thương của anh, sợ là sắp yêu chết anh trai của cô ấy rồi."
"Mang về cho cô nhiều món tráng miệng ngon như thế này."
Diệp Lâm cũng đi mua sắm cùng bạn thân suốt cả một ngày, vừa về nhà đi tắm xong, nằm trên ghế sofa, vô cùng mệt mỏi.
Cô còn muốn Hạ Tiểu Bạch giúp mình massage đùi, nhưng anh chàng này vẫn chưa quay về.
Vì để anh chàng này thuận tiện massage đùi cho mình.
Sau khi tắm xong, cô còn cố tình mặc chiếc váy siêu ngắn, để lộ hoàn toàn đôi chân thon dài trắng như tuyết.
Bổn tiểu thư không tin anh ấy sẽ không muốn bước vào cảnh giới hư ảo, khi massage đùi thì từ từ di chuyển lên trên.
Đến lúc đó, mình sẽ coi như là ngầm thừa nhận, không phản kháng.
Đúng lúc này, có tiếng cửa mở, đôi chân trắng như tuyết của Diệp Lâm đi đến hành lang.
Khoảnh khắc mở cửa ra, cô muốn nhảy lên ôm lấy anh như một con gấu túi.
Nhưng sau đó cô mới phát hiện Hạ Tiểu Bạch xách trong tay một túi đồ, nên đã ngừng hành động.
Cô vẫn như thói quen hơi nhón chân lên, dụi mặt vào khuôn mặt mềm mại của Hạ Tiểu Bạch, hỏi :
"Anh Tiểu Bạch, đây là cái gì vậy ?"
Hạ Tiểu Bạch cưng chiều vuốt ve mái tóc trên đỉnh đầu cô : "Đương nhiên là đồ ăn ngon, còn là đồ ăn ngon kiểu Pháp."
“Đây là anh đặc biệt mang về cho em đó.”
Đôi mắt to tròn của Diệp Lâm có chút nghi ngờ, với năng lực tài chính của anh Tiểu Bạch, làm sao có thể ăn được đồ ăn Pháp.
Nhìn vào logo trên bao bì thì đó là logo của nhà hàng năm sao hàng đầu gần đây mới khai trương ở thành phố Tân Hải.
"Anh Tiểu Bạch, chắc anh sẽ không nói với em là anh đi bán thận rồi đó chứ ?"
"Nhà hàng năm sao này không hề rẻ, lại còn là đồ ăn Pháp thì còn đắt hơn."
Hạ Tiểu Bạch không ngờ Diệp Lâm cũng biết nhà hàng này : "Ha ha, anh bán nghệ chứ không bán thân."
"Đúng rồi, anh còn để một cây đàn tranh ở bên ngoài."
Cũng may, Hoàng Cảnh Trạch đã tip cho tài xế, nhờ anh ta giúp chuyển nó lên.
Hạ Tiểu Bạch cũng đem đàn tranh chuyển vào trong nhà, Diệp Lâm càng thêm tò mò.
"Wa, cây đàn tranh đẹp đẽ và tinh tế quá, chắc là không rẻ đâu nhỉ ?"
Hạ Tiểu Bạch dùng bàn tay trắng nõn hất tóc, hơi giương chóp mũi thanh tú lên.
Diệp Lâm kinh ngạc trợn trừng mắt, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cũng kinh ngạc há hốc ra.
"Cây đàn tranh hơn 4 vạn tệ !!!!" Σ(°△°|||)︴
"Chắc chắn là anh đã đi bán thân rồi phải không ? Nếu không thì anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ ?"
"Vừa là ăn bữa tiệc kiểu Pháp vừa là cây đàn tranh hơn 4 vạn tệ."
Hạ Tiểu Bạch càng thêm cưng chiều xoa đầu nha đầu này.
"Anh Tiểu Bạch của em băng thanh ngọc khiết, làm sao có thể đi bán, lần đầu tiên chắc chắn là vẫn còn.”
------
Dịch: MBMH Translate