"Bác muốn để mấy đứa này đi đón, nhưng anh em chúng nó không đứa nào chịu đi, tức chết đi được.”
Đôi mắt Lý Tư Tư sáng lên: “Chú hai? Con vẫn chưa được gặp chú hai, mẹ cũng thường hay nhắc đến chú ấy bằng một vẻ rất hoài niệm.”
"Nếu các anh không muốn đi vậy thì để con và anh đi nhá.” Cô đưa tay lên vỗ vai Lý Tư Nguyên cười nói còn từ từ tựa đầu vào vai anh ta.
Lý Tư Nguyên ngại ngùng muốn kéo cô ra.
"Tư Tư, dưới thời tiết mùa hè mà cứ dính lấy anh không thấy nóng à.”
Lý Tư Tư cười: “Người ta chỉ muốn ở gần anh trai thôi mà.”ヾ
Ba người Hạ Thiên Hạo, Hạ Thiên Minh và Hạ Thiên Vũ đều nhìn tên nhóc Lý Tư Nguyên này bằng ánh mắt ghen tị ước ao.
Họ chỉ hận không thể chôn sống anh ta, dù có nằm mơ bọn họ cũng ước có một đứa em gái cuồng anh trai như thế này.
Mẹ của Lý Tư Tư và Lý Tư Nguyên là con gái nuôi của ông ngoại.
Năm đó ông ngoại hận con gái Hạ Văn Văn, cũng chính là cô của bọn họ muốn phát điên, tiếc là đã nguyền rủa nhà họ Hạ không có cháu gái, cuối cùng cũng chỉ có thể đến cô nhi viện nhận nuôi một bé gái vừa chào đời không lâu, đặt lên là Lý Văn Văn.
Dù không phải con ruột nhưng còn thân thiết hơn thế.
Mấy anh em Hạ Thiên Hạo, Hạ Thiên Minh, và Hạ Thiên Vũ cũng rất thích đứa em họ này, không hề quan tâm có phải ruột thịt hay không.
Nhưng con bé này lại là một đứa cuồng anh trai, ngoại trừ anh ruột của mình thì không hề để ý tới bất cứ đứa con trai nào khác, làm cho 4F bọn họ vô cùng khó chịu.
Cũng vì vậy nên 4F cũng cực kỳ hận Lý Tư Nguyên.
Vì sao cậu ta lại có một đứa em gái đáng yêu xinh đẹp mà còn nghiện anh trai như vậy chứ.
Bác cả Hạ Văn Quốc cũng nói: “Để hai anh em con đi cũng tốt, cứ quyết định vậy đi.”
Lý Tư Nguyên nhìn Hạ Văn Quốc: “Bác cả, đi thì không có vấn đề, nhưng về phần chi phí…… hắc hắc.”
Bác cả Hạ Văn Quốc tức giận nhìn thằng nhóc này rồi cẩn thận đưa cho anh ta một tấm thẻ.
"Đây chính là tiền riêng của bác, đừng để bác gái của con biết.”
"Thêm vào đó, con dùng tiết kiệm một chút, bác cũng chỉ có bấy nhiêu.”
Lý Tư Nguyên cười ha ha, ai cũng biết bác cả bị viêm phế quản.
Anh ta đưa tay lên ra dấu ok: “Bác cứ yên tâm, con sẽ tiết kiệm, để dành lại cho bác một ít.”
"Cũng tuyệt đối sẽ không nói cho bác gái.”
Hai anh em chào tạm biệt mấy người rồi đi ra ngoài.
Lúc này ông lão Hạ Quang Thần đang thưởng thức trà, lúc bình sinh ông cũng không có sở thích gì ngoài uống trà, trong nhà sưu tầm không biết bao nhiêu loại trà quý.
"Ông ngoại, con và anh trai đến thăm ông đây, mẹ con có làm cho ông ít bánh ngọt.”
Ông lão đưa mắt lên nhìn Lý Tư Tư, trong mắt hiện lên sự cưng chiều.
"Ôi chào, để ông nhìn xem nào, thì ra là cháu gái bảo bối của ông tới.”
"Mau lại đây ngồi kế bên ông ngoại này, một tháng không gặp rồi, làm ông nhớ muốn chết.”
Lý Tư Tư bày bánh quế và mứt táo lên bàn của Lý Quang Thần rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hạ Quang Thần hài lòng gật đầu: "Quả nhiên là cháu gái của ông, càng ngày càng xinh đẹp.”
"Anh trai con không bắt nạt con chứ, nếu có thì để ông đánh nó cho con.’
Lý Tư Nguyên... ... . . . Này cũng quá trọng nữ khinh nam rồi.
Lý Tư Tư lắc lắc cái đầu nhỏ: "Anh trai đối xử với con tốt lắm, đương nhiên là ông ngoại cũng rất rất tốt với con.”(? ? ヮ)
Hạ Quang Thần xụ mặt nhìn Lý Tư Nguyên: "Nhớ kỹ đừng có ức hiếp cháu ngoại của tôi đấy."
Lý Tư Nguyên ha ha một trận, vẫn cười nói một cách kính trọng.
"Ông cứ yên tâm, cháu gái của ông là một tiểu ma vương, con bé không khi dễ người khác đã là tốt lắm rồi.”
Lý Tư Tư phồng má: "Em khi dễ người khác bao giờ... . . ." (︶^︶)
Lý Tư Nguyên cười cười: "Đúng rồi ông ngoại, có phải ông muốn đón con trai của chú hai không.”
Hạ Quang Thần thở dài gật đầu: "Dù sao cũng là cháu của nhà họ Hạ chúng ta, nhất định phải để nó nhận tổ quy tông.”
Lý Tư Nguyên cười nói: "Ông yên tâm, bác cả đã để con và Tư Tư đi đón.”
Hạ Quang Thần cũng sững sờ gật đầu: "Hai đứa đi cũng tốt, vậy nhờ con và Tư Tư."
"Nhớ chăm sóc cháu gái của ông cho tốt, nó mà xảy ra chuyện gì thì ông quất con.” Ông trịnh trọng nói thêm lần nữa.
Lý Tư Nguyên còn có thể làm gì ngoài kính cẩn gật đầu.
"Ông cứ yên tâm, nếu có ai dám tổn thương Tư Tư trừ phi bước qua xác của con.”
Lý Tư Tư thở dài: “Mẹ con cũng rất nhớ chú hai.”
"Rốt cuộc năm đó chú hai đã phạm lỗi gì mà bị ông ngoại đuổi đi ạ?”
Ba anh em Hạ Thiên Hạo, Hạ Thiên Vũ và Hạ Thiên Minh vừa bước ra khỏi tứ hợp viện nhà họ Hạ.
Thì đụng ngay phải mấy vị công tử bột.
"Ba vị, đã lâu không gặp, sao gần đây không thấy mấy người ra ngoài chơi vậy ?"
Hạ Thiên Hạo nhìn mấy người, hỏi : "Vậy gần đây mấy người có hoạt động gì mà đặc biệt tới nhà họ Hạ chúng tôi?"
------
Dịch: MBMH Translate