Một vị công tử bột trong đó cười nói : "Cũng không có gì, tối nay là sinh nhật 18 tuổi của em gái tôi."
"Chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc sinh nhật tại câu lạc bộ hàng đầu Yên Kinh ( tên gọi cũ của Bắc Kinh ). Đến đây để thông báo với ba anh em mấy người nhất định phải đến đó."
Một công tử bột khác cũng cười nói : “Tháng sau cũng là sinh nhật em gái họ của tôi, cũng không biết nên tặng quà sinh nhật gì cho cô ấy.”
“ y da, có một đứa em gái cưng chiều thật là phiền phức, không những phải dỗ dành mà còn phải tặng quà mỗi dịp sinh nhật nữa.”
Ba anh em Hạ Thiên Hạo, Hạ Thiên Vũ và Hạ Thiên Minh nhìn mấy người này đang cố ý khoe khoang em gái, thì tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi nói này, mấy người là đang cố ý sao ? Trong giới Yên Kinh, mọi người đều biết nhà họ Hạ bốn gay không có em gái, mấy người còn khoe khoang, thật sự không sợ bọn họ tức giận hay sao ?"
"Bỏ đi, bỏ đi, tôi đi trước đây. Chị gái họ hẹn tôi đi chọn quà, đi trước đây, bye bye."
Trực tiếp giết chết trái tim người ta..... Ba anh em nhà họ Hạ ghen tị, đố kị, tức giận đến xanh mặt.
………….
Mặc dù đã là tháng 8 nhưng thành phố Tân Hải vẫn ngột ngạt, trên các con phố náo nhiệt đâu đâu cũng có những chiếc dù che nắng xinh đẹp.
Mọi thứ dường như đang cho thấy rõ rằng mùa hè này vẫn còn rất dài.
Hạ Tiểu Bạch đã dậy từ sớm vì hôm nay là thứ bảy, anh phải đến nhà Lâm Bảo Bảo dạy học.
Anh nhìn cây đàn tranh ở một bên.
Gần đây, anh vẫn đang dạy Diệp Lâm cách bắt đầu chơi đàn tranh như thế nào, đồng thời đã tìm đọc rất nhiều tài liệu giảng dạy.
Tiếp theo, anh dạy Lâm Tiểu Nhã sẽ dễ dàng hơn chút. Suy nghĩ một lúc, anh quyết định vẫn là mang theo đàn tranh đi.
Ăn xong bữa sáng, tiếp nhận nụ hôn chào buổi sáng từ Diệp Lâm rồi đi ra ngoài.
Xuống khỏi Didi, Lâm Bảo Bảo đã đứng ở cổng khu chung cư đợi anh.
"Chị Tiểu Bạch, cây đàn tranh này nặng quá, để em giúp chị xách nhé."
Hạ Tiểu Bạch cười ngọt ngào nhìn cậu ta : "Thằng nhóc này, tỏ vẻ bợ đỡ săn đón thì rất nhanh nhẹn đó."
"Hôm nay chị phải tiến hành kiểm tra em, nếu như không đạt chuẩn, vậy thì chúng ta có thể bye bye rồi."
Lâm Bảo Bảo lo lắng nói : “Gần đây em rất ít ra ngoài chơi, phần lớn thời gian đều là ở nhà học kiến thức do chị Tiểu Bạch dạy.”
"Em rất có tự tin có thể vượt qua bài kiểm tra lần này."
Lâm Bảo Bảo ríu rít suốt dọc đường, Hạ Tiểu Bạch cũng tỏ ra quen rồi.
Cũng không thể tát vào miệng cậu ta được.
Đi vào cửa nhà.
Hạ Tiểu Bạch theo thói quen ngồi ở bậc thang, cởi giày và tất ra.
Anh phát hiện ánh mắt của Lâm Bảo Bảo luôn nhìn chằm chằm vào chân mình.
Hạ Tiểu Bạch cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi gì, quyết định ban cho cậu ta một ít may mắn được nhìn.
Người đẹp hơi ngẩng đầu nhìn Lâm Bảo Bảo đang nuốt nước miếng ở một bên, khuôn mặt thanh nhã tuyệt trần kèm theo nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, như hoa lan trong thung lũng một mình tĩnh lặng nở rộ.
Cởi tất ở chân ra, làn da mịn màng trắng như tuyết không chút tì vết.
Đôi mắt anh trong veo nhìn Lâm Bảo Bảo, hỏi : "Bảo Bảo, làm gì vậy ? Còn không nhanh đứng dậy đi."
Khuôn mặt Lâm Bảo Bảo có chút xấu hổ đỏ bừng.
Đây đều là tại chị Tiểu Bạch quá hoàn mĩ, đôi tất dường như không nhuốm bụi trần, còn tỏa ra mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng.
Cho nên tất cả đều là trách chị Tiểu Bạch là tiểu tiên nữ, toàn thân đều là mùi thơm.
Mới dẫn đến em có những ý nghĩ như vậy, hơn nữa còn có những ý nghĩ càng dung tục hơn nữa đang ấp ủ trong lòng.
Ánh mắt cậu ta rơi vào đôi tất ở bên cạnh, rồi mới vỗ vỗ chân đứng dậy.
"Không có gì... Lúc nãy cầm đàn tranh hơi nặng, muốn ngồi một lát thôi."
Hạ Tiểu Bạch dùng đầu ngón tay gạt đi vài sợi tóc dính trên khóe miệng : "Được rồi, chúng ta về phòng học đi."
Hạ Tiểu Bạch theo thói quen ngồi trên giường của Lâm Bảo Bảo, cầm quyển sách Ngữ Văn lên.
"Đúng rồi, Lâm Bảo Bảo, chị gái em của đâu ? Đừng nói là chị gái em lại ra ngoài chơi rồi nhé."
Lâm Bảo Bảo nhún vai : “Chị ấy đang tức giận ở trong phòng.”
“Hôm qua chị ấy nhờ người mua một cây đàn tranh, nhưng nửa đường lại bị người ta hớt tay trên, tức giận đến mức cả buổi tối không ăn gì.”
"Cũng được, cứ coi như chị ấy đang giảm cân đi..."
Ánh mắt Hạ Tiểu Bạch rơi vào cây đàn tranh của mình, không phải là trùng hợp như vậy chứ ?
Anh chỉ khẽ gật đầu : “Cũng may, hôm nay chị mang theo cây đàn tranh của mình đến.”
"Được rồi, em ôn tập nửa tiếng nữa, chị sẽ kiểm tra."
Lâm Bảo Bảo lấy cây sáo ngắn đó ra : “Hẹn sẵn, nếu như em thông qua bài kiểm tra lần này, chị Tiểu Bạch sẽ thổi một khúc sáo cho em nghe.”
Hạ Tiểu Bạch cầm cuốn sách lên, nhẹ nhàng gõ vào cái đầu nhỏ của cậu ta.
"Em cảm thấy chị giống với người không giữ lời hứa sao ? Đại trượng phu, một lời nói ra bốn ngựa đuổi không kịp."
------
Dịch: MBMH Translate