Lâm Bảo Bảo ôm cái đầu nhỏ cười ha ha : "Chị Tiểu Bạch không phải là nam tử hán, nhưng là một chị gái tiên nữ vừa đẹp vừa thơm."
Hạ Tiểu Bạch..........., Thật sự muốn gõ vỡ cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu của cậu ta......(?°?д°)
Nửa giờ trôi qua trong nháy mắt.
Hạ Tiểu Bạch lấy ra bài kiểm tra mà anh đã chuẩn bị từ sớm, đây đều là những câu hỏi do đích thân anh viết ra.
Các câu hỏi được ra xoay quanh nội dung bài giảng mấy ngày nay.
Có thể khiến Hạ Tiểu Bạch làm đến mức này, tất cả đều là do cậu ta có một người mẹ tốt đã cho anh quá nhiều.
Lâm Bảo Bảo cầm lấy bài kiểm tra do Hạ Tiểu Bạch viết bằng bút đen, không chỉ chữ viết ngay ngắn, mà kiểu chữ cũng đẹp như của anh.
"Wa, đây là máy in thủ công à, chữ viết của chị Tiểu Bạch vẫn đẹp đẽ tú lệ như ngày nào."
“Mẹ em thường khen chữ viết của chị rất đẹp.”
Hạ Tiểu Bạch chỉ là mỉm cười nói, đôi môi anh đào hơi hé ra : "Được rồi, em tự mình làm đi, thời gian là 40 phút."
Nói xong, anh cầm một tập thơ bên cạnh lên.
Lâm Bảo Bảo cũng cầm bút chì lên, nằm bò xuống sàn nhà bắt đầu làm đề.
Sau mười mấy phút, Hạ Tiểu Bạch có chút mệt mỏi nằm trên giường, ngủ quên đi.
Tư thế ngủ nghiêng, chắc chắn đã làm lộ ra hoàn toàn đường cong cơ thể hoàn mỹ của anh, đôi chân thon dài cũng hơi cong lên.
Trên khuôn mặt thanh nhã tuyệt trần của anh hiện lên dáng vẻ trong sáng và quyến rũ khi ngủ, đôi môi anh đào bóng mịn óng ánh hơi nhếch lên.
Khuôn mặt khi ngủ yên bình, không tì vết đó lộ ra khí chất phong trần vạn vật.
Thời gian trôi đi từng chút một.....
Lâm Bảo Bảo đã làm xong bài kiểm tra được mười phút rồi.
Cậu ta cứ như vậy thẫn thờ nhìn Hạ Tiểu Bạch đang ngủ ngon lành trên giường của mình.
Đến chớp mắt cũng không nỡ chớp một cái, ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng.
Sợ là sẽ đánh thức chị gái xinh đẹp đang ngủ say này, sau này sẽ không bao giờ có cơ hội ngắm nhìn dung nhan khi đang ngủ của tiểu tiên nữ nữa.
Cho đến khi trời chạng vạng tối...mặt trời lặn. Ánh hoàng hôn vàng óng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, bao phủ lên người đẹp đang ngủ say một ánh vàng đẹp đẽ.
Lâm Bảo Bảo đến phòng khách chuẩn bị uống coca.
Lâm Tiểu Nhã cũng bước ra khỏi phòng, dùng đôi tay nhỏ bé vuốt lấy mái tóc rối bù của mình, có vẻ tâm trạng rất tệ.
"Bảo Bảo, cô giáo đó của em còn chưa tới sao ? Chị ấy không bảo chị học đàn tranh.”
"Bỏ đi, bỏ đi, bây giờ chị cũng không có tâm trạng để học."
Lâm Bảo Bảo cẩn thận dè dặt nói : “Chị ấy ngủ quên trong phòng em rồi, em không dám đánh thức chị ấy dậy.”
Lâm Tiểu Nhã sửng sốt : "Chị ấy thật sự rất xinh đẹp sao ? Có đẹp bằng chị gái của em không ?"
"Mà khiến em không nỡ đánh thức....."
Bàn tay xinh đẹp của cô hất mái tóc có chút rối bù, ngẩng khuôn mặt trái xoan xinh đẹp lên.
Lâm Bảo Bảo cẩn thận hỏi : “Chị muốn em nói thật hay là nói dối ?”
Lâm Tiểu Nhã : "Đương nhiên là nói thật rồi."
Lâm Bảo Bảo : "Làm sao ánh sáng của đom đóm có thể cạnh tranh với ánh trăng sáng được chứ...."
Lâm Tiểu Nhã ... Chân mày lá liễu của cô lập tức dựng đứng.
Cô vốn cho rằng, cho dù mình không xinh đẹp bằng Hạ Tiểu Bạch thì cùng lắm cũng chỉ là kém hơn một chút mà thôi.
Nhưng theo lời của Lâm Bảo Bảo đó lại là khoảng cách giữa đom đóm và trăng sáng.
Điều này khiến Lâm Tiểu Nhã, người đã lớn lên với những lời khen ngợi từ mọi người xung quanh từ nhỏ, làm sao có thể chấp nhận được ?
"Chị không tin trên đời này thực sự có tiểu tiên nữ nào. Chẳng lẽ còn đẹp hơn An Tư Tư sao ?"
Lâm Bảo Bảo nói một cách chắc chắn : “Chị Tiểu Bạch xinh đẹp hơn An Tư Tư rất nhiều, thân hình cũng đẹp hơn, eo thon, chân dài, ngực khủng và mông cong.”
"Cơ thể lại càng thơm, làn da trắng như tuyết, thậm chí không có một khuyết điểm nào trên khuôn mặt. Không có vết mụn, vết sẹo hay lỗ chân lông nào cả, hoàn mỹ không tì vết."
“Em đã quan sát khuôn mặt xinh đẹp của chị Tiểu Bạch suốt cả buổi chiều, và đây là câu trả lời chắc chắn mà em nhận được ! "(Vẻ mặt tự hào)
Lâm Tiểu Nhã vẻ mặt không tin : "Được rồi, bây giờ chị sẽ đến phòng của em để xem thử rốt cuộc là hồ ly xinh đẹp như thế nào mà khiến cho em trai nhà mình mê mẩn.”
Lại giúp người ngoài chứ không giúp chị ruột.<( ̄﹌ ̄)>
Hạ Tiểu Bạch ngủ rất ngon, trong mơ anh đang ân ái với Sở Thu Hi, ôm eo người đẹp, không ngừng hôn lên đôi môi đỏ mọng gợi cảm của Sở Thu Hi.
Đúng lúc anh đang chuẩn bị thực hiện bước tiếp theo.
Phát hiện trên mặt có chút nhột nhột, hình như có ai đó đang sờ vào mặt mình.
Đôi mắt buồn ngủ mơ màng, anh mở mắt ra, đập ngay vào mắt là một cô gái dễ thương mà anh chưa từng thấy trước đây.
Khuôn mặt trái xoan, chiếc mũi nhỏ, miệng hồng, đôi mắt to sáng có thần.
Cô hình như có chút hoang mang, lùi lại phía sau một bước và hét lên : "Ồ không, chị ấy tỉnh rồi."
Hạ Tiểu Bạch ôm trán, có chút đau âm ỉ do ngủ không đủ giấc.... Một lúc sau, mới đột nhiên nhớ ra là mình đang ở trong phòng Lâm Bảo Bảo, chuẩn bị nghỉ một lát.
Chắc là do tối qua dạy Diệp Lâm luyện đàn suốt cả đêm nên mệt quá.
Có chút ngủ không đủ giấc, vừa nhắm mắt lại thì ngủ quên đi.
------
Dịch: MBMH Translate