Bàn tay trắng nõn như ngọc vỗ nhẹ lên trán rồi ngồi dậy, nhìn Lâm Bảo Bảo và một cô gái dễ thương ngồi ở một bên đang nhìn mình.
Cô gái xinh đẹp này có bảy phần giống với Lâm Bảo Bảo.
Không cần phải nghĩ, đó chắc chắn là Lâm Tiểu Nhã, chị gái của Lâm Bảo Bảo.
Đôi môi anh đào của anh hơi hé, có chút áy náy nói : “Xin lỗi, chị đã ngủ bao lâu rồi ?”
"Lâm Bảo Bảo, bài kiểm tra của em đã làm xong chưa ?"
Lâm Bảo Bảo rất ngoan ngoãn nói : “Chị Tiểu Bạch, em đã làm xong từ lâu rồi.”
Hạ Tiểu Bạch khẽ cau mày : "Vậy sao em không đánh thức chị dậy ? Bây giờ là mấy giờ rồi ?"
Lâm Bảo Bảo nịnh nọt nói : “Em thấy chị Tiểu Bạch trông rất mệt mỏi nên muốn để chị Tiểu Bạch ngủ thêm một lát.”
“Bây giờ đã hơn năm giờ chiều rồi.”
Hạ Tiểu Bạch giật mình : "Chị... đã ngủ lâu như vậy rồi sao ?"
Lâm Bảo Bảo xua tay : “Nếu mệt thì ngủ nhiều thêm một chút, thức khuya không tốt cho da, dễ gây ra nếp nhăn.”
“Da của chị Tiểu Bạch trắng mịn như vậy, nếu thức khuya mà gây tổn hại thì không tốt.”
Hạ Tiểu Bạch nhịn không được đưa tay đặt lên trán : "Lần sau nhớ nhất định phải đánh thức chị dậy."
"Cũng được, có lẽ không có lần sau nữa đâu."
Anh nhìn Lâm Tiểu Nhã áy náy nói :
"Thật là ngại quá, hôm nay chị lại không thể dạy em học đàn tranh được."
Lâm Tiểu Nhã căng thẳng, xua xua bàn tay nhỏ nhắn : "Em không sao cả."
“Không ngờ chị Tiểu Bạch thực sự xinh đẹp như tiểu tiên nữ, giống như đứa em trai thối của em đã nói.”
Hạ Tiểu Bạch bất lực, đây là một tiết học một ngàn tệ, Lâm Tiểu Nhã đương nhiên không sao cả, nhưng Hạ Tiểu Bạch anh thì rất có sao, tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Không dạy thì cũng không thể bảo cô Hoàng đưa học phí cho mình được.
Lâm Tiểu Nhã tiếp tục nói : "Càng huống hồ, em vẫn còn chưa có đàn tranh..."
Hạ Tiểu Bạch dùng đầu ngón tay gạt đi vài sợi tóc dính trên môi, đôi môi anh đào khẽ mỉm cười :
"Hôm nay chị có mang đàn tranh đến, tối nay chị cũng không có việc gì, chị dạy bù tiết học tuần trước cho em luôn, em thấy thế nào ?"
"Tổng cộng là ba tiết học."
Đó chính là ba nghìn nhân dân tệ............. Càng huống hồ, người anh dạy lại là một cô gái xinh đẹp.
Đến lúc đó sẽ có rất nhiều tiếp xúc cơ thể, lúc cần thiết thì tay cầm tay dạy cô đánh đàn tranh.
Than ôi, sao mình lại có ý nghĩ như vậy.....
Mình thực sự chỉ là đơn thuần muốn dạy Lâm Tiểu Nhã đàn tranh thật tốt mà thôi, tuyệt đối không có suy nghĩ không lành mạnh nào khác.
Động tác của anh nho nhã, lấy tay đè lấy gấu váy từ từ đứng dậy, cầm cây đàn tranh ở bên cạnh lên, mỉm cười ngọt ngào với Lâm Tiểu Nhã :
"Em thấy thế nào, Tiểu Nhã ?"
Ánh mắt Lâm Tiểu Nhã rơi vào cây đàn tranh mà Hạ Tiểu Bạch cầm lên, cô trợn to mắt, đi tới sờ vào, xem xét một cách cẩn thận.
"Wa, chị Tiểu Bạch, cây đàn tranh này của chị so với cây mà em muốn mua, không dám nói là giống hệt nhau, chỉ có thể là không có gì khác biệt.”
Sau đó khuôn mặt xinh đẹp của cô có chút ủ rũ : “Nhưng cây đàn tranh mà em nhìn trúng vừa mới về đến cửa hàng ở thành phố Tân Hải.”
“Em còn chưa đi lấy hàng thì bọn họ nói là được người ta mua với giá cao rồi”.
"Đúng là là tức chết bà cô mất." Cô giơ chân lên dậm dậm chân, vẻ mặt tức giận.
"Nếu để lão nương biết được là ai đã cướp đi, bổn tiểu thư nhất định phải giết chết hắn."
"Con khốn thối tha Vi Vi đó lại có thể đắc ý một trận nữa."
Lâm Tiểu Nhã dùng nắm đấm đấm vào không khí mấy cái, tỏ ra cô rất tức giận. ??(◣д◢)
Khóe miệng Hạ Tiểu Bạch hơi co giật, anh đại khái đã hiểu cây đàn tranh trong tay mình... chính là chiếc đàn mà Hoàng Cảnh Trạch đã hớt tay trên từ Lâm Tiểu Nhã mua tặng cho mình.
Lâm Bảo Bảo ở một bên nhìn hành động dậm chân của Lâm Tiểu Nhã.
Còn có mở miệng ra là những lời tục tĩu như bà cô, lão nương, con khốn thối tha……
Cậu ta nhún vai : “Em nói này chị, chị có thể giống con gái, nhã nhặn một chút có được không ?”
“Mẹ cũng đã nói rồi, nếu chị có thể có được một chút nho nhã như chị Tiểu Bạch thì sẽ không phải lo việc không gả đi được.”
"Chị vẫn là nên học hỏi chị Tiểu Bạch làm con gái như thế nào đi."
"Chị nhìn chị Tiểu Bạch dịu dàng, rộng lượng biết mấy, thấu hiểu lòng người. Lời nói cử chỉ, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười đều tràn đầy khí chất nho nhã của tiểu thư khuê các.”
"Chị Tiểu Bạch, chị nói xem có đúng không ? Chị gái em quả thực là quá thô lỗ rồi."
Hạ Tiểu Bạch nhất thời không biết trả lời như thế nào, bản thân anh biết rõ nhất đức hạnh của mình như thế nào.............
Có điều anh thấy dáng vẻ giận dữ dậm chân của Lâm Tiểu Nhã rất dễ thương.
Khuôn mặt thanh nhã tuyệt trần của anh mỉm cười, kèm theo một chút khí chất hơn người. Bước về phía trước, tà váy đung đưa.
Hạ Tiểu Bạch giơ bàn tay trắng nõn như ngọc lên sờ vào cái đầu nhỏ của Lâm Tiểu Nhã, tươi cười, anh xinh đẹp như một bông hoa, thanh tú và thoát tục như một bông sen trắng.
------
Dịch: MBMH Translate