"Mẹ em nói không sai, con gái nhất định phải duy trì khí chất tao nhã, không được tùy tiện nổi nóng, không được hành động lỗ mãng."
"Cuộc đời của người phụ nữ: 10 tuổi ngoan ngoãn, 15 tuổi thông minh, 20 tuổi ngọt ngào, 25 tuổi xinh đẹp, 30 tuổi quyến rũ, 35 tuổi đoan trang, 40 tuổi mạnh mẽ, 45 tuổi hiền đức, 50 tuổi cao nhã, 55 tuổi dịu dàng, 60 tuổi hiền hậu…”
"Vẻ đẹp chắc chắn là một trong những tài sản lớn nhất của người con gái."
“Tuy nhiên, sắc đẹp sẽ không đi cùng em mãi mãi, nhưng khí chất nho nhã có thể đi cùng em suốt cuộc đời”.
“Con gái dù có xinh đẹp đến mấy, nhưng nếu ở trước mặt người khác mà lời nói và hành động rối tinh rối mù thì cũng sẽ không được người khác tôn trọng”.
"Có thể người khác sẽ thèm muốn sắc đẹp của em nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không tôn trọng em và chỉ coi em như một món đồ chơi mà thôi".
Lâm Tiểu Nhã nhìn Hạ Tiểu Bạch, người mà mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười đều có khí chất như vậy, cô cảm thấy bản thân đã hoàn toàn bị anh áp chế.
Mái tóc dài đen như mực, trong đôi mắt như có một làn nước trong veo, mặc một chiếc váy màu xanh lam giản dị, trên người toát ra khí chất cao quý mang đến cho người ta một cảm giác không cần nghi ngờ.
Anh trông giống như một nàng tiên xinh đẹp thanh tú và dịu dàng, nhưng vô hình trung lại toát lên vẻ uy nghiêm cao quý.
Đây không chỉ là sự áp chế đến từ nhan sắc dung mạo mà còn là sự khác biệt về khí chất.
Khiến bản thân mình có vẻ tầm thường trước mặt anh, địa vị lại thấp thêm mấy bậc.
Lâm Tiểu Nhã ngồi bệt xuống sàn nhà, nhìn Hạ Tiểu Bạch với vẻ mặt ngưỡng mộ, trong mắt chỉ còn lại sự khao khát.
Mình cũng muốn trở thành một cô gái nho nhã giống như chị ấy.
Hai tay cô trực tiếp ôm lấy đôi chân thon dài mịn màng của đối phương, ngước mắt nhìn đối phương từ trên xuống dưới.
"Chị Tiểu Bạch, chị có thể dạy em được không ?"
Hạ Tiểu Bạch......dựa vào anh giả vờ thì còn được, nhưng làm sao mà dạy đây ?
Chẳng lẽ bảo mình nói với cô ấy, rất đơn giản chỉ là giả vờ thôi…..
Điều đơn giản nhất chính là giả làm trà xanh, làm bạch liên hoa.
Dung nhan tuyệt đẹp của Hạ Tiểu Bạch mỉm cười : "Những thứ này cần bản thân em hiểu ngầm trong lòng."
Hạ Tiểu Bạch còn có chút lương tâm, thật là cô gái ngây thơ, thực sự không muốn mang đen tối cho trái tim của cô ta.
Lâm Tiểu Nhã đặt mông ngồi xuống đất hai chân dẫm loạn xạ không ngừng.
“Không được, tại sao chị Tiểu Bạch không bằng lòng dạy người ta chứ?”
Lâm Bảo Bảo có chút bất lực nhìn chị gái mình: “Chỉ dáng vẻ lăn lộn khắp sàn này mà còn muốn học người khác thanh lịch.”
Cậu đưa bài thi đã làm xong hôm nay cho Hạ Tiểu Bạch: “Chị Tiểu Bạch, đây là bài thi em đã làm xong.”
“Mời chị phê duyệt.”
Sau khi Hạ Tiểu Bạch nhận lấy thì ngồi sang một bên kiểm tra cẩn thận.
Lâm Bảo Bảo chính là ngồi xổm xuống đất vẻ mặt đầy lo lắng như thể phạm nhân đang đợi xử lý.
Mặc dù trong lòng cậu đã tính trước mọi việc.
Nhưng khi cậu nhìn Hạ Tiểu Bạch cau mày như có như không, trong lòng vẫn là đầy lo lắng.
Như thể trái tim đều nhảy đến cổ họng.
Mười phút sau… Chân mày như than vẽ của Hạ Tiểu Bạch nhíu chặt nhìn Lâm Bảo Bảo.
“Chị Tiểu Bạch, chẳng lẽ em không đạt tiêu chuẩn sao?” Lâm Bảo Bảo khẩn trương hỏi.
Hạ Tiểu Bạch bỗng nhiên mỉm cười ngọt ngào:: “Làm rất tốt, thật sự nằm ngoài sự mong đợi của chị.”
“Có vẻ như gần đây em thật sự học tập rất nghiêm túc.”
Trái tim treo lơ lửng ban đầu của Lâm Bảo Bảo cũng đã thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.
Bàn tay nhỏ bé vỗ vào ngực: “Thật là quá vui mừng.” Cậu phấn khởi giơ cao hai tay.
“Chị Tiểu Bạch, gần đây em vẫn luôn học tập cực kỳ nỗ lực.”
Nghĩ tới đây cậu bỗng nhiên có chút ưu tư suy sụp: “Bởi vì chuyện này, em đã cãi nhau với vợ Xảo Xảo.”
“Có lẽ là em đã lạnh nhạt với cô ấy chỉ lo học tập.”
Hạ Tiểu Bạch không có hứng thú với chuyện yêu đương của mấy đứa nhóc này.
Thậm chí còn có chút chán ghét ghen tị.
Phải biết khi vào đại học cô mới lần đầu tiên nắm tay một cô gái xa lạ.
Còn chưa kịp tạm biệt với danh hiệu chàng trai~chỉnh tề, thì đã biến thành một cô gái mỏng manh rồi.
Chỉ là trong lòng ghen tị với Lâm Bảo Bảo đã có bạn gái sớm như vậy.
Cô giơ tay lên sờ vào đầu nhỏ của Lâm Bảo Bảo.
“Điều em nên làm bây giờ là nỗ lực học tập, chứ không phải là yêu đương, biết không?”
Lâm Bảo Bảo chỉ do dự một lát, gật gật đầu: “Vừa rồi Xảo Xảo còn hẹn em đi quán trà sữa.”
“Xem ra em phải từ chối cô ấy, cố gắng học tập mới có thể làm bông hoa tương lai của tổ quốc.”
Hạ Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ nghiêm túc học tập của Lâm Bảo Bảo, bỗng nhiên cảm thấy rất có cảm giác thành tựu.
------
Dịch: MBMH Translate