Biến đổi một chàng trai không thích học tập chỉ biết yêu đương ham chơi thành chàng trai ba tốt đam mê học tập.
Đây là thành tựu vĩ đại biết bao.
Lại chạm vào đầu chó của Lâm Bảo Bảo lần nữa: “Em có suy nghĩ tỉnh ngộ, làm người nối nghiệp tương lai của Trung Quốc như vậy, chị vô cùng hài lòng.”
“Không uổng công chị dạy bảo những ngày này.”
Trên khuôn mặt thanh tú thuần khiết của cô nở nụ cười nhàn nhạt, nụ cười này khiến người ta say mê.
Thật thanh lịch như một bông sen trắng nở rộ trong hang sâu tăm tối.
Làn da trắng như tuyết tỏa ra hương thơm thanh nhã, trong đôi mắt đang nhìn Lâm Bảo Bảo mang theo sự tín nhiệm và kỳ vọng.
Lâm Bảo Bảo đối với khen ngợi của Hạ Tiểu Bạch, cảm động đến mức rơi nước mắt.
Dang rộng hai tay chỉ muốn ôm eo Hạ Tiểu Bạch.
May mà được Lâm Tiểu Nhã kéo sang một bên: “Báu vật thối tha như em muốn làm gì?”
“Em có thể trây bẩn thân thể cao quý của chị Tiểu Bạch sao?”
“Chị em chúng ta so với chị Tiểu Bạch, giống như sự chênh lệch giữa đom đóm và trăng sáng.”
“Chỉ có thể ngửa mặt trông lên không thể khinh nhờn! ! ! !”
Lâm Tiểu Nhã lại ôm lấy chân dài của Hạ Tiểu Bạch, khuôn mặt cạ tới cạ lui vào đùi cô.
“Ồ, hóa ra chị Tiểu Bạch cũng không thích mặc quần an toàn.”
“Với lại còn là màu trắng tinh khiết.”
Hạ Tiểu Bạch lập tức ửng đỏ mặt, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Nhưng đối phương lại là một cô gái xinh đẹp dễ thương, đặc biệt là khi cười lên còn có một đôi lúm đồng tiền đáng yêu rất là đẹp mắt.
Cô cũng không muốn trách móc mà chỉ sờ đầu nhỏ của Lâm Tiểu Nhã.
“Được rồi, được rồi, hai chị em các em đều yên lặng lại cho chị.”
Lâm Bảo Bảo lấy ra một cây sáo nhỏ từ trong tủ bên cạnh: “Chị Tiểu Bạch, chị hãy đồng ý với em đi.”
“Nếu kiểm tra lần này của em đạt tiêu chuẩn, thì phải thổi sáo cho em nghe được không?”
Hạ Tiểu Bạch bất lực dùng bàn tay ngọc nhận lấy cây sáo nhỏ trong tay cậu, còn rất tinh xảo.
Cô nở nụ cười mê người giống như làn gió mát.
“Trông thấy dáng vẻ nỗ lực học tập ở em, nên chị sẽ thổi sáo cho em nghe.”
Lâm Bảo Bảo ngồi xuống đất với Lâm Tiểu Nhã rồi ngước đầu nhỏ lên.
Khuôn mặt cũng đầy mong đợi nhìn chị gái xinh đẹp đến mức không thể tả được trước mắt.
Ngón tay ngọc mảnh khảnh của Hạ Tiểu Bạch chậm rãi ấn vào những lỗ trên cây sáo, nhẹ nhàng chuyển cây sáo qua bên mép, đôi mắt rủ xuống, đôi môi khẽ mở.
Một bài 《 Cửu Ca. Sơn Quỷ 》 của Khuất Nguyên ra đời du dương giữ các lỗ sáo.
Đôi môi anh đào mềm mại, lóng lánh sáng bóng kinh sợ lòng người, giữa một mở một đóng, thở ra hơi thở thơm nhẹ nhàng.
Đôi môi đỏ thắm đó của cô như hai cánh hoa đẫm sương. Bên khóe miệng hơi cong, mơ hồ treo lên một nụ cười.
《 Cửu Ca. Sơn Quỷ 》 là do nhà thơ và nhà chính trị Khuất Nguyên vĩ đại nhất trong lịch sử Trung Quốc viết.
《 Cửu Ca. Sơn Quỷ 》là ca khúc cúng tế mà Khuất Nguyên dùng để cúng tế quỷ núi vào thời Sở quốc, kể về câu chuyện của một con quỷ núi đa tình, hẹn hò với người trong lòng trên núi và lòng thấp thỏm chờ đợi người trong lòng lần nữa mà người trong lòng lại không tới, miêu tả một hình ảnh quỷ thần ly kỳ tuyệt đẹp lại ly kỳ
Những thăng trầm trong biến hóa cảm tình của quỷ núi, thế giới nội tâm quanh co vô tận, khắc họa rất tinh tế tỉ mỉ, chân thật và cảm động lòng người.
Một ca khúc vừa dứt, chị em nhà họ Lâm đã như mê như say.
Đôi mắt to của Lâm Tiểu Nhã nhìn Hạ Tiểu Bạch si ngốc, trên khuôn mặt thanh tú vô cùng của đối phương hiện lên một tia hờ hững.
Tóc đen bay lượn. Mắt say di chuyển nhìn, dung mạo đầy màu sắc, quyến rũ tự nhiên.
“Cái đó, chị Tiểu Bạch có thể chơi thêm một ca khúc nữa được không?” Lâm Bảo Bảo làm nũng nói.
Hạ Tiểu Bạch chậm rãi cầm cây sáo trong tay xuống ở trước ngực: “Đã nói rồi mà, một khúc chính là một khúc.”
“Nếu còn muốn nghe chị thổi sáo, thì phải tiếp tục cố gắng học tập đi.”
Đúng lúc này hành lang truyền tới tiếng mở cửa. Là Hoàng Diệp Anh trở về, cởi giày cao gót trên chân ra bước vào.
Bà vén mái tóc đen nhánh lên, mặc chiếc váy ôm công sở màu đen, đôi chân đẹp thon dài được bọc từ tốn, nhìn tổng thể trưởng thành đoan trang lại xinh đẹp.
Hoàng Tú Anh đế phòng Lâm Bảo Bảo. Liền nghe được tiếng cười vui vẻ của hai đứa con.
Mở cửa phòng phát hiện hai đứa con nhà mình đang ngồi dưới đất vừa nói vừa cười với Hạ Tiểu Bạch.
Trông rất vui vẻ khiến bà cũng cảm thấy bất ngờ.
Hạ Tiểu Bạch nhìn thấy Hoàng Tú Anh trở về, mà chị em nhà họ Lâm vẫn đang ngồi dưới đất nghe mình phát biểu, khiến cô cũng hơi có vẻ bối bối rối.
“Chào chị Hoàng, không ngờ chị tan làm sớm như vậy.”
Lâm Tiểu Nhã cũng đứng dậy ôm eo Hoàng Tú Anh rồi dụi đầu ở trước ngực bà.
“Mẹ, con rất thích chị Tiểu Bạch, con thề chị ấy chính là tấm gương của con.”
“Con cũng muốn trở thành một cô gái tao nhã có khí chất như chị Tiểu Bạch.”
Hạ Tiểu Bạch nhìn thấy một màn này… Khóe miệng hơi co quắp.
------
Dịch: MBMH Translate