Thành thật mà nói, nếu muốn học khí chất tao nhã thì hoàn toàn có thể học được từ mẹ em.
Hoàng Tú Anh mang đến cho Hạ Tiểu Bạch cảm giác chính là trưởng thành đoan trang, rất có khí chất.
Lời nói cử chỉ đều cho thấy bà là một người phụ nữ có học thức cao.
Đối với cái gọi là tao nhã của bản thân Hạ Tiểu Bạch… Kỳ thực chính là bạch liên hoa.
Hoàng Tú Anh hơi mỉm cười nhìn con gái một cách cưng chiều nói.
“Con nhóc này mỗi lần con gặp phải chuyện gì đều ồn ào la hét, nhìn xem dáng vẻ bây giờ của con đi chẳng có chút nữ tính nào.”
“Toàn bộ trông như tomboy.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Tiểu Nhã đỏ bừng xấu hổ: “Người ta tính cách trời sinh đã như vậy, chính là hoạt bát đáng yêu thế đấy.” ?a?a?a(????)?
Hoàng Tú Anh hơi mỉm cười nhìn Hạ Tiểu Bạch chuẩn bị đi về nói.
“Cám ơn Hạ tiểu thư, hai đứa nhỏ nhà tôi rất nghịch ngợm, thật sự vất vả em rồi.”
Đầu ngón tay Hạ Tiểu Bạch gạt vài sợi tóc trên trán: “Cũng không có gì, Bảo Bảo và Tiểu Nhã rất đáng yêu.”
Hoàng Tú Anh đã nhấc túi xách Hermes của bà lên rồi lấy ra mười mấy tờ một trăm tệ màu đỏ.
Nhìn đến mức con ngươi của Hạ Tiểu Bạch đều muốn rơi ra ngoài.
Bà hỏi mỉm cười nói: “Những thứ này coi như là tiền thưởng đi, tiền lương của em sẽ tính riêng.”
Hạ Tiểu Bạch nuốt nước bọt, nhưng hình tượng của cô không cho phép nhận khoản tiền này, nhất thời khiến cô khó xử.
Nên làm thế nào để có được khoản tiền này một cách hợp lý mà không mất sự tao nhã, trở thành thử thách cực lớn đối với Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch khẽ giơ bàn tay ngọc lên vẫy vẫy, đôi môi anh đào hơi mỉm cười nói: “Chị Hoàng, chị vẫn nên thu tiền về đi.”
“Đã nhận lương của chị, thì phần nhiệm vụ của em là dạy bảo tốt Bảo Bảo và Tiểu Nhã.”
“Huống chi hôm nay em còn ngủ quên, vẫn chưa kịp xin lỗi.”
Cô chậm rãi đưa tay đặt lên đầu nhỏ của Lâm Tiểu Nhã vò vò. Thở dài trong lòng, tiền này rất khó cầm.
Lâm Bảo Bảo trực tiếp giật lấy tiền trong tay Hoàng Tú Anh rồi nhét vào trước ngực Hạ Tiểu Bạch.
“Mẹ em cho chị thì chị nhận đi, chỉ có khoảng nghìn tệ thôi, cứ coi như tiền tiêu vặt của em cho chị.”
“Tiền tiêu vặt một tháng của em đã hơn ba nghìn rồi, chị em còn nhiều gấp ba bốn lần em.”
Hoàng Tú Anh nhẹ nhàng gật đầu: “Xem ra hai đứa nhỏ nhà chị rất thích em.”
“Gần đây tôi thấy Bảo Bảo ngày nào cũng nỗ lực học tập ở nhà rất rõ ràng.”
Hạ Tiểu Bạch còn muốn tiếp tục từ chối, Lâm Tiểu Nhã cũng cười hì hì nói.”
“Em biết chị Tiểu Bạch là kiểu người rất coi nhẹ danh lợi, nhưng ở thế giới này không có tiền là không được.”
“Chị Tiểu Bạch nhận đi, Bảo Bảo nghịch ngợm như vậy đều có thể đối phó, đây là điều xứng đáng.”
Hạ Tiểu Bạch thấy vậy, cũng làm ra vẻ mặt không còn giả vờ nữa: “Đã như vậy em sẽ tiếp nhận.”
Hoàng Tú Anh cũng hài lòng nhìn Hạ Tiểu Bạch, còn thật sự là một cô gái lương thiện không bị tiền bạc mê hoặc.
Trong thời đại mà mọi người đều yêu tiền, đã có rất ít người có thể làm được như cô thế này.
“Hay là ở lại ăn cơm tối rồi hãy về.”
Lâm Bảo Bảo nói: “Em đã bảo mẹ Ngô nấu cơm cho chị Tiểu Bạch rồi.”
Hạ Tiểu Bạch không có từ chối, nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng được, buổi tối em cũng có thời gian, có thể giải thích một chút với Tiểu Nhã về bài học đàn tranh hôm nay.”
Lâm Tiểu Nhã ôm Hạ Tiểu Bạch vùi đầu nhỏ vào trước ngực cô cọ cọ.
“Quá tốt rồi, em muốn học bài Sơn Quỷ này.”
Hạ Tiểu Bạch nhìn cô gái xinh đẹp đang cọ trong ngực mình, cũng bất lực nói.
“Em nên học từ căn bản nhất đi lên chứ.”
“Muốn chơi Sơn Quỷ, chỉ sợ sẽ không làm được trong khoảng thời ngắn.”
Hoàng Tú Anh nhìn Hạ Tiểu Bạch có chút xấu hổ.
“Con nhóc nhà chị, chỉ là ba phút hăng hái thôi, cái gì cũng nóng vội, ngay cả nền tảng cũng chưa có mà đã muốn chơi nhạc rồi.”
“Giống y hệt lúc học đàn piano năm ngoái.”
Lâm Tiểu Nhã giậm giậm chân: “Lần này sẽ không có chuyện đó đâu, con nhất định sẽ học đàng hoàng.”
Sau buổi cơm tối, Hạ Tiểu Bạch đã đến phòng Lâm Tiểu Nhã. khi bước vào trong thì có mùi thơm nữ tính nhàn nhạt.
Mà còn rất rộng lớn.
Giương mắt nhìn lên, trên cửa sổ bày hai chậu hoa nhỏ xinh đáng yêu, trồng dâu tây.
Dựa vào bức tường bên phải bệ cửa sổ là một tủ quần áo bốn cửa, trên cánh cửa gỗ màu trắng sữa còn dán những đồ trang trí dễ thương.
Đối diện bệ cửa sổ là một chiếc giường lớn, trên giường có chút bừa bộn.
Một chiếc chăn màu hồng nhạt in hình con mèo hoạt hình dễ thương được trải một nửa lộn xộn trên giường.
Phía trên còn bày biện đủ kiểu quần áo con gái chưa được dọn dẹp, thậm chí còn có đồ lót ren.
Lâm Tiểu Nhã thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp cũng ngượng ngùng gãi gãi đầu nhỏ.
“Xin lỗi chị Tiểu Bạch, quần áo em thay sau khi tắm lúc trưa vẫn chưa lấy đi giặt.”
“Bây giờ em sẽ ôm ra ngoài liền.”
Hạ Tiểu Bạch nhanh chóng xua xua tay: “Thời gian của chúng ta có hạn, trước tiên hãy học đàn tranh đi.”
Lâm Tiểu Nhã cũng chỉ chồng quần áo sang một bên, mỉm cười lúng túng.
------
Dịch: MBMH Translate