Khương Tĩnh Vân gật đầu: “Hẳn là giá trị con người khoảng nghìn vạn đi?” Dù sao nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của bà, tỷ phú bà không dám nghĩ tới.
Hạ Văn Hải xấu hổ một lúc: “Có, có.”
Trong gác xép của tầng hai.
Lý Tư Tư cũng tắm xong bước ra. Mái tóc xõa ngang eo hơi dính nước, đang bước đi trên một đôi chân dài trắng như tuyết.
Đôi mắt chứa nước mắt mùa thu đó, nhìn Lâm Lý Tư Nguyên lộ ra một tia ngượng ngùng như cô gái nhỏ.
“Anh , đến anh đi tắm rồi.”
Lý Tư Nguyên cầm một khung ảnh lên. Bên trong là một nhà ba người.
Lý Tư Tư cũng bước tới, tựa chiếc cằm ướt đẫm chưa khô lên vai Lý Tư Nguyên.
“Đây là hình một nhà ba người của bác hai ư.”
“Người ở giữa chắc là anh Tiểu Bạch đúng không? Trông có vẻ rất nữ tính, trắng nõn nà.”
“Ít nhất có bảy phần tương tự mợ hai, đôi mắt to, chóp mũi nhỏ, miệng cũng xinh xắn.”
“Xem ra gen bác hai không mạnh bằng mợ hai.”
Lý Tư Nguyên nhìn Hạ Tiểu Bạch trong kính, nếu không biết anh là con trai.
Anh ta còn tưởng rằng đây là một cô gái hiên ngang mạnh mẽ, quả thật rất đẹp trai.
Lại một buổi sáng mùa hè, thời tiết vẫn nóng như thế.
Sáng sớm người đẹp trên giường đã bị đánh thức bởi tiếng ve kêu vang.
Nắng nóng đến mức chuồn chuồn cũng chỉ dám bay sát những bóng cây, dường như sợ ánh nắng mặt trời sẽ làm hỏng đôi cánh của chúng.
Hạ Tiểu Bạch lười biếng mở mắt ra, cào cào mái tóc rối bù, vươn người một cái, hiền ra dáng người thon gọn của cô dưới ánh nắng.
Bàn tay ngọc khẽ che đôi môi anh đào rồi ngáp, lăn một cái từ trên giường xuống giường… ∠(?」∠)… Lập tức tỉnh táo không ít.
Ngay lúc này, điện thoại trên quầy truyền tới tiếng chuông rao. Là《Hẹn Ước Bồ Công Anh》của Chu Đổng.
Có chút bất lực bò dậy, lấy điện thoại nhìn vậy mà là Tô Tĩnh Di gọi tới.
Hạ Tiểu Bạch mới nhớ tới hôm nay là ngày họp lớp.
Sau khi nhận cuộc gọi cô cười khanh khách chào hỏi: “Chào buổi sáng người đẹp.”
Tô Tĩnh Di cũng vừa trang điểm xong, nghe Hạ Tiểu Bạch gọi mình người đẹp khiến khuôn mặt đỏ bừng. Trong lòng rất vui vẻ.
“Xem ra, sau khi tốt nghiệp cấp ba miệng cậu ngọt hơn rất nhiều, nếu như là trước đây cậu tuyệt đối sẽ không gọi tôi người đẹp thế này.”
Hạ Tiểu Bạch cũng cười khà khà nói: “Miệng tôi tất nhiên ngọt, tiểu mỹ nữ có muốn nếm thử không.”
Tô Tĩnh Di có chút thẹn thùng nói: “Cậu, tên này… Được rồi, tôi chỉ nhắc nhở cậu một chút.”
“Địa chỉ họp lớp hôm nay tại khách sạn 5 sao đường x phố x quảng trường x.”
Hạ Tiểu Bạch sững sờ, đây không phải là khách sạn của tên Hoàng Cảnh Trạch đó sao.
Giá cả ở đó không rẻ, xem ra người trong lớp rất biết hưởng thụ.
“Lần trước cậu nói rằng có người bỏ tiền đúng không? Tôi biết khách sạn này, chi phí cũng không thấp, thậm chí cũng yêu cầu không ít tiền cho mỗi người.”
Tô Tĩnh Di có chút bất lực, tên này vẫn keo kiệt như xưa.
Nhưng nghĩ tới gia đình Hạ Tiểu Bạch không giàu có gì. Cũng đã nhẹ nhõm.
Cũng nói: “Yên tâm đi, bạn học Tiểu Bạch của tôi.”
“Họp lớp lần này có đại gia chi tiền, cậu còn nhớ ép vua Tần Thọ Sinh không?”
Nói đến Tần Thọ Sinh, Tô Tĩnh Di không nhịn được “Phốc xì cười một tiếng” tiếng cười như chuông bạc.
“Chính là cái người thường khoe khoang lúc cấp ba.”
“Mỗi lần Apple ra sản phẩm mới đều phải mua, mua cũng được đi, còn tới chỗ khe khoang, giống như người khác không biết nhà cậu ta giàu.”
“Mặc dù rất khó chịu… Nhưng nhà tên này thật sự giàu.”
…
Nghĩ đến Tần Thọ Sinh, Hạ Tiểu Bạch không thích tên này. Chính là một người bắt nạt kẻ yếu.
Lúc đó Hạ Tiểu Bạch bị anh ta bắt nạt cũng không ít.
Tô Tĩnh Di thấy đầu dây bên kia của Hạ Tiểu Bạch im lặng, cô ta cũng hiểu rõ gì đó. Mối quan hệ giữa Hạ Tiểu Bạch và Tần Thọ Sinh không tốt.
Cô lại lần nữa hỏi: “Tiểu Bạch thật sự có thể để cho tôi nếm thử… Môi cậu? ?”
Tuy ý có chút trêu chọc.
Nhưng cô ta nhớ lại đôi môi sáng bóng mềm mịn của Hạ Tiểu Bạch ngày đó, nếu hôn lên nhất định rất ngọt ngào.
Nếu Hạ Tiểu Bạch đồng ý, cô ta cũng muốn thử cảm giác hôn môi như thế nào.
Suy cho cùng, đây chính là chàng trai nhỏ mình thầm yêu hơn hai năm.
Hạ Tiểu Bạch bất lực nói: “Tĩnh Di, cậu đừng trêu chọc tôi có được không, không nói nữa, đến lúc đó gặp tạm biệt.”
Tô Tĩnh Di chỉ nói một câu: “Xem ra cậu vẫn là thẳng nam, tạm biệt.”
Hạ Tiểu Bạch đứng trước gương ngắm nhìn mỹ nữ tóc xõa ngang vai, may mà cái hệ thống chó này coi như cũng có chút nhân tính.
Cho phép anh ăn mặc trung tính mỗi tuần một lần.
Nếu không buổi họp lớp này chắc chắn sẽ không thể đi. Đã lâu rồi không gặp mặt những người bạn đồng tính, không biết hai người này thế nào rồi.
Anh lấy ra một miếng vải quấn màu trắng đã lâu không dùng tới.
Làn da trắng như tuyết tản ra vầng sáng óng ánh trong không khí.
------
Dịch: MBMH Translate