Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 288 - Chương 288: Ba Anh Rất Có Tiền Sao?

Chương 288: Ba Anh Rất Có Tiền Sao? Chương 288: Ba Anh Rất Có Tiền Sao?

Ông trực tiếp bổ nhào vào người Khương Tĩnh Vân, ngửi mái tóc của bà.

Khuôn mặt xinh đẹp thành thục của Khương Tĩnh Vân tức giận đẩy ông ra: “Đi đi đi, ai thân thiết với anh.”

“Em muốn hỏi chuyện hai đứa nhỏ trên lầu đó.”

“Thật sự là con của em gái anh? Ruột sao?”

Hạ Văn Hải bất lực ôm eo Khương Tĩnh Vân hôn một cái lên mặt.

“Không phải ruột… Nhưng còn hơn hẳn ruột thịt.”

“Con gái nuôi của ba anh, bọn anh có tổng cộng bốn anh em, anh là người con thứ hai trong gia đình.”

“Nhỏ tuổi nhất là em gái nuôi. Có một người anh cả, hai người em trai.”

Khuôn mặt Khương Tĩnh Vân đỏ bừng, nhìn lên trần nhà: “Trước đây sao em chưa từng nghe anh nhắc tới, mỗi lần hỏi anh đều qua loa cho qua.”

“Em đều tưởng rằng anh là trẻ mồ côi đấy, hóa ra còn có nhiều anh chị em như vậy.”

Tiếp đó ánh mắt cô cũng tò mò hỏi: “Đúng rồi, bác cả chắc là rất giàu đúng không?”

Hạ Văn Hải bất lực nhìn Khương Tĩnh Vân, người này lại là một dáng vẻ mê tiền, lúc còn trẻ chính là như vậy.

Cũng không biết mình năm đó nghèo như vậy vì sao còn muốn kết hôn.

Khi hai người biết nhau, Khương Tĩnh Vân còn là sinh viên.

Lúc ấy cô đã là hoa khôi trường nổi tiếng xa gần, không biết có bao nhiêu cậu ấm nhà giàu theo đuổi.

Những tên nhà giàu đó thường giở trò vây quanh vòng vòng bà.

Thậm chí có một lần có vài chàng trai đầy sức sống còn vì bà ẩu đả.

Một trong số đó chính là Hạ Văn Hải…

Nhờ vào sức mạnh mà Hạ Văn Hải đã hạ gục tất cả những tên đó.

Hạ Văn Hải cũng vừa từ nhà họ Hạ bỏ nhà đi đến thành phố Kim Lăng.

Mặc dù ông đã học xong đại học, nhưng không có chút kinh nghiệm làm việc nào nên cũng gặp không ít trở ngại.

Mỗi lần tan làm đi qua trường đại học đó đều sẽ gặp một cô gái tóc dài phát phới đúng ở đấy đợi xe buýt.

Con gái thời đó khá bảo thủ.

Nhưng Khương Tĩnh Vân ngoại lệ, thường ra vào phòng game, phòng bida còn có quán bar.

Một cơ hội rất tình cờ, có lẽ là sự sắp đặt của số phận.

Hạ Văn Hải có cơ hội tiếp xúc với bà, đó là một phong bida.

Hạ Văn Hải, xuất thân là con dòng cháu giống cũng thường chơi bida, kỹ thuật cũng rất giỏi.

Ông vốn định cùng người đẹp thầm yêu đã lâu này đấu một trận, tuy nhiên lén lút nhường cho bà để chiếm được trái tim người đẹp.

Tiếc là kết quả của cuộc so tài là ông bị treo tới vỡ. Cô gái nhỏ người ta căn bản không cần ông nhường.

Còn thua 5 tệ, phải biết tiền lương một tháng lúc đó của ông cũng mới hơn 100 tệ.

Nhớ mang máng vật giá năm đó một hào một cân gạo.

Hạ Văn Hải nhìn người phụ nữ bên cạnh đã kết hôn với mình hơn hai mươi năm mà vẫn xinh đẹp như vậy.

Ít nhất trong mắt ông Khương Tĩnh Vân là xinh đẹp nhất.

Không khỏi có chút xúc động: “Nếu có thể, anh thật sự muốn quay lại phòng bida đêm hôm đó, lại lần nữa đấu một trận với em.”

Khương Tĩnh Vân cũng nhớ lại chuyện ngày đó, thật ra thì ngày đó là lần đầu tiên bà gặp Hạ Văn Hải.

Đối phương cho bà cảm giác rất đẹp trai, đeo kính trông lịch lãm.

Thật sự mà nói bà không thích con trai lịch lãm.

Nhưng có một lần trong trận đánh bà cố tình thúc đẩy, chàng trai lịch lãm này cho bà ngạc nhiên mừng rỡ rất lớn.

Rất nghiêm túc đánh giống như một người nhiều kinh nghiệm.

Điều quan trọng nhất là người này lúc đó đã thua mình năm tệ, bà phấn khởi đến mức mất ngủ nhiều đêm.

Bà quay đầu lại nhìn Hạ Văn Hải: “Em không muốn quay lại.”

Hạ Văn Hải nghi ngờ hỏi: “Vì sao?”

Trong đầu Khương Tĩnh Vân không khỏi hồi tưởng lại quá trình trưởng thành từng chút một từ cuộc hôn nhân của họ đến sự ra đời của Hạ Tiểu Bạch.

“Nếu quay lại, em sẽ không gặp được Tiểu Bạch nhà em.”

“Em thật vất vả chăm sóc thằng bé đến đại học, rất nhanh sẽ tốt nghiệp đi làm.”

“Sau đó chính là kết hôn sinh con, em đã có thể chuyên tâm ôm cháu rồi.”

Hạ Văn Hải cũng gật đầu: “Cũng được, không biết thằng nhóc Tiểu Bạch này ở bên đó của lão Diệp như thế nào.”

Khương Tĩnh Vân lại lần nữa hỏi: “Em nói này Văn Hải, bác hai, anh ấy thật sự rất giàu sao?”

“Em thấy thứ hai đứa nhỏ đó mua hôm nay, đã có giá trị mấy trăm nghìn.”

“Anh nói xem nếu giảm giá có thể tốt biết bao.”

Hạ Văn Hải bất lực cười nói: “Mẹ bọn nhỏ của anh cũng sắp ẵm cháu rồi, còn một dáng vẻ yêu tiền nhỏ”

Cái miệng nhỏ của Khương Tĩnh Vân lẩm bẩm: “Tiền ai mà không thích, hừ, nếu chúng ta có tiền, cuộc sống Tiểu Bạch đã có thể tốt hơn.”

“Bản thân em có thể chịu khổ, cùng không muốn Tiểu Bạch chịu khổ.”

Hạ Văn Hải cũng âm thầm thở dài: “Cho nên hãy bảo thằng bé nhận tổ quy tông, ông nội thằng bé có tiền đấy.”

Khương Tĩnh Vân kỳ lạ hỏi: “Ba anh rất có tiền sao?”

Hạ Văn Hải gật đầu: “Rất có tiền…”

Khương Tĩnh Vân: “Kinh doanh sao?”

Hạ Văn Hải: “Có thể nói như vậy, dù sao đủ ăn đủ mặc là không thành vấn đề.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment