Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 287 - Chương 287: Có Vẻ Như Gen Của Mợ Hai Mạnh Hơn.

Chương 287: Có Vẻ Như Gen Của Mợ Hai Mạnh Hơn. Chương 287: Có Vẻ Như Gen Của Mợ Hai Mạnh Hơn.

Hạ Văn Hải thở dài: “Hẳn là mười chín rồi, nhưng hiện tại thằng bé không có ở Kim Lăng mà ở thành phố Tân Hải.”

“Đang nghỉ hè tại nhà một người anh họ của Tĩnh Vân.”

Lý Tư Nguyên gật đầu: “Chuyện này cháu biết…”

“Nhưng cháu vẫn phải bàn chuyện này với bác hai rồi sau đó mới nói với anh Tiểu Bạch.”

“Cháu sợ anh ấy nhất thời không tiếp nhận nổi sự thật này.”

Hạ Văn Hải cũng biết anh ta có ý gì nhịn không được bật cười.

Cũng đúng…

Nếu như đột nhiên nói cho thằng nhóc htn này.

Anh xuất thân từ nhà giàu ở Yến Kinh sợ rằng nhất thời cũng khó mà chấp nhận.

Một đêm chợt giàu phấn khích quá mức rồi người cũng đột ngột chết…

“Bác biết, chuyện này bác biết.”

“Thằng bé nên quay về gặp ông nội của thằng bé.”

“Đây là bác không làm tròn bổn phận làm ba.”

Khương Tĩnh Vân ở một bên nghe có chút đầu óc mơ hồ, không hiểu họ đang nói gì.

“Em nói này Văn Hải, trước đây vẫn luôn chưa từng nghe nói anh có anh chị em, em còn cho rằng anh là trẻ mồ côi đấy.”

“Hóa ra Tiểu Bạch nhà em còn có ông nội, bà nội sao?”

Hạ Văn Hải có chút cười khổ: “Năm đó vì một chút chuyện dẫn đến tức giận với ba, bỏ nhà ra ngoài thôi.”

“Nhưng anh không cho là mình có lỗi gì, cho nên cũng sẽ không cầu xin ông ấy để cho anh quay về.”

Khương Tĩnh Vân cũng cảm thấy không có gì, dù sao những chuyện này đều đã nhiều năm như vậy.

Đột nhiên xuất hiện một nhóm người thân cũng là vô cảm.

Bà mỉm cười nói: “Được rồi, ăn cơm trước đi, vừa ăn cơm vừa trò chuyện.”

“Hai đứa nhỏ nhớ rửa tay.”

Bà bày đồ ăn đã nấu chín và đồ ăn do Hạ Văn Hải mua về.

“Quao, tối nay ăn vịt quay và ruột già kho, đã lâu rồi chưa từng ăn qua bữa tối phong phú như vậy.”

“Cũng chỉ có Tiểu Bạch về nhà mới chịu thêm đồ ăn.” Khương Tĩnh Vân vui vẻ cười nói.

Gia đình ba người của họ toàn dựa vào một mình Hạ Văn Hải làm việc, cơ thể mình không tốt cũng chỉ làm chút việc vặt.

Hạ Tiểu Bạch vẫn còn đang học đại học.

Còn phải quyên tiền vốn cho Tiểu Bạch cưới vợ, nếu sau này đến thành phố làm việc mua nhà cũng phải trả trước.

Dù sao các cô gái ngày nay cũng không muốn sống cùng ba mẹ chồng trong những ngôi nhà tự xây ở tại thị trấn nhỏ.

Mua nhà ở thành phố về cơ bản là điều bắt buộc. Nếu không tiết kiệm chi tiêu một chút sao được.

Đây chính là cuộc sống hàng ngày của ba mẹ Trung Quốc, mệt nhọc cả đời cuối cùng vẫn vì con.

Cho nên bình thường cuộc sống của họ đều rất đơn giản.

Hạ Văn Hải nhìn Khương Tĩnh Vân xấu hổ: “Tĩnh Vân, những năm nay thật sự đã vất vả em chịu đựng với anh.”

Khương Tĩnh Vân gắp một miếng vịt quay đến chén cơm ông: “Được rồi, cũng đã cưới nhau được mười chín năm rồi.”

“Sang năm chính là ngày kỷ niệm tròn hai mươi chúng ta cưới nhau.”

“Bây giờ nói những thứ này làm gì, cuộc sống người dân cũng trải qua như vậy.”

“Em bên cạnh có anh và Tiểu Bạch đã đầy đủ rồi, đại phú đại quý gì đó cũng chưa từng nghĩ tới.”

Khương Tĩnh Vân tựa lên vai Hạ Văn Hải mỉm cười ngọt ngào.

Hạ Văn Hải nhất thời có chút lúng túng, đẩy đẩy mắt kính.

“Chúng ta đều là vợ chồng già rồi, em còn ở trước mặt con cháu như vậy.”

Đầu ngón tay Khương Tĩnh Vân xoa ngực ông: “Thôi đi, tối qua anh không có nói như vậy.”

“Nếu trẻ hơn mười tuổi, sẽ sinh cho Tiểu Bạch một người em trai hoặc em gái.”

Lâm Tiểu Nhã cũng cúi đầu ăn cơm.

Lý Tư Tư lại thích thú nhìn, đầu nhỏ dựa vào vai anh ta.

“Anh, anh nói xem chúng ta đến cái tuổi đó sẽ còn thân thiết như bây giờ không?”

Lý Tư Nguyên xấu hổ một hồi: “Đến lúc đó, em có chồng đến yêu thương, anh sẽ chỉ ở phía sau thầm lặng bảo vệ em.”

Lý Tư Tư chớp đôi mắt to xinh đẹp: “Em không có thích chàng trai nào cả, có cũng không ưu tú bằng anh trai”

Sau một bữa ăn bầu không khí coi như thỏa mái.

Hạ Văn Hải nói: “Các cháu cứ ở lại một đêm tại phòng Tiểu Bạch nhà chú trên lầu hai đi.”

“Ngày mai các cháu hẳn đến thành phố Tân Hải được không?”

Lý Tư Nguyên khẽ mỉm cười nói: “Được bác hai, nhưng cháu không muốn bác thông báo trước cho anh ấy.”

“Bác cả giải thích rồi, cần xem tính cánh của anh Tiểu Bạch, cháu và em gái tiếp xúc với anh ấy là được.”

Khương Tĩnh Vân cười nói: “Tiểu Bạch nhà mợ rất ngoan ngoãn, việc này mợ và Vân Hải rất yên tâm.”

“Đúng rồi, trên lầu có phòng vệ sinh độc lập, nếu cảm thấy mệt mỏi có thể tắm rửa trước.”

“Nhưng chỉ có một chiếc giường một phòng thôi.”

Lý nói: “Cháu ngủ dưới đất cũng không sao.”

Lý Tư Tư còn muốn nói gì đó nhưng bị anh ta ngăn lại.

Ban đêm.

Dưới lầu Hạ Văn Hải vừa mới tắm xong bước ra, Khương Tĩnh Vân vỗ vỗ lên bắp đùi trắng nõn của mình, ngoắc ngoắc ngón tay với ông.

Hạ Văn Hải bất lực cười nói: “Anh nói này vợ, em thật sự rất muốn sao? Cũng không phải là không thể được, gần đây anh chắc chắn sức khỏe mạnh gấp bội.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment