Hạ Văn Hải chỉ trầm mặc một lúc, buông động tác trong tay xuống, qua khoảng chừng nửa phút mới lên tiếng.
“Em hỏi mẹ họ có phải Hạ Văn Văn không?”
Khương Tĩnh Vân hình Lý Tư Nguyên, Lý Tư Tư hỏi.
“Tên của mẹ hai người gọi là gì?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tư Tư cười khanh khách nói: “Mẹ cháu và anh trai gọi là Hạ Văn Văn.”
Khương Tĩnh Vân trầm mặc một lúc… Rồi mới nói với đầu dây bên kia.
“Mẹ họ quả thực gọi là Hạ Văn Văn…”
Hạ Văn Hải…: “Được rồi, em để họ vào nhà trước đi, anh rất nhanh sẽ về đến nhà ngay.”
Hai người cúp máy.
Khương Tĩnh Vân còn rất nghi ngờ nhưng vẫn làm theo như Hạ Văn Hải nói, nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi mỉm cười nói.
“Hai người đi vào ngồi trước đi, Văn Hải, chồng tôi sắp về nhà rồi.”
Tay trái và tay phải Lý Tư Nguyên còn xách một đống thứ gì đó làm quà biếu.
“Đúng rồi, mợ hai đây là quà tôi và em gái mua cho mợ.”
Khương Tĩnh Vân cũng có chút xấu hổ nói.
“Còn mang nhiều đồ như vậy, thật sự có hơi tốn kém rồi.”
“Huống chi chúng ta…”
Lâm Tiểu Nhã cười ha ha một tiếng: “Chồng của mợ Hai là bác hai Văn Hải thì chính xác rồi, chúng ta là người một nhà.”
“Những thứ này cộng lại cũng chỉ mấy trăm nghìn, là một chút tấm lòng của cháu và em gái.” (Mua bằng tiền riêng của bác cả Hạ Văn Quốc)
“Chỉ cần mợ Hai thích đều đáng giá.”
Khương Tĩnh Vân trợn to hai mắt nhìn hai túi đồ lớn trong tay anh ta.
“Cậu… Cậu nói những thứ này mấy trăm nghìn sao?”
Lý Tư Nguyên cười nói: “Trước khi tới cháu cũng biết cơ thể mợ Hai không tốt.”
“Cho nên mua một ít tổ yến, nhân sâm, lộc nhung còn có đông trùng hạ thảo cao cấp.”
“Đúng rồi bác Hai thích uống rượu nên cháu cũng mua máy bình Mao Đài.”
Đôi mắt của Khương Tĩnh Vân đảo quanh, bà không ngừ người thân Văn Hải lại giàu có như vậy.
Nhưng lần đầu tiên gặp mặt đã nhận quà đắt tiền như này, sẽ khiến người ta có một loại cảm giác thấy tiền sáng mắt.
Cần phải làm sao quang minh chính đại nhận những món quà này mà không mất lịch sự. Khiến Khương Tĩnh Vân phải đối mặt với thách thức cực lớn.
“Cái này… Cái này quá đắt tiền, sao tôi có thể không biết xấu hổ mà nhận được…”
Lý Tư Tư mỉm cười nói: “Mợ Hai. mợ hãy nhận đi, dù sao số tiền này cũng là của bác cả cho.”
“Nếu không đủ cháu sẽ bảo anh đi mua thêm một ít nữa.”
“Anh trai, anh đi vào nhà đi.”
Khương Tĩnh Vân một tay chống má: “Trời ơi, cái này ngại lắm, cũng không nhớ bảo Văn Hải mua chút thức ăn về.”
“Trong nhà chỉ có cơm canh đạm bạc của tôi và Văn Hải, rất ngại chăm sóc khách.”
Lý Tư Tư xua xua bàn tay nhỏ: “Cháu và mẹ ở nhà cũng cơm canh đạm bạc, như vậy sẽ tốt với thân thể.”
Lâm Tiểu Nhã chuyển một đống đồ lớn trong tay vào nhà.
Bài trí trong nhà giống như bài trí nhà trệt nhỏ.
Rất bình thường không hề tinh xảo nhưng nhìn tổng thể trông có vẻ đơn giản rộng rãi, quét dọn cũng rất sạch sẽ.
Lý Tư Tư ngồi trên ghế đẩu, đôi mắt to cũng tò mò nhìn xung quanh.
Từ khi còn nhỏ cô ta đã sống trong một môi trường đãi ngộ, đều là trong vòng nhà giàu quý tộc, cũng học ở học viện quý tộc.
Khương Tĩnh Vân rót hai tách trà đưa tới trước mặt hai người: “Đến uống trà trước đi, nhà nhỏ sân nhỏ xin đừng ghét bỏ.”
Lý Tư Nguyên sau khi nhận lấy nói: “Mợ Hai, mợ làm việc của mình đi, tự bọn cháu là được rồi.”
“Nếu có cần gì giúp, cũng có thể bảo bọn cháu.”
Khương Tĩnh Vân vẫy vẫy tay: “Tôi luôn rảnh rỗi ở nhà, cơm cũng đã nấu xong rồi.”
“Bây giờ nấu cũng không kịp, tôi đến tiệm cơm bên cạnh mua một ít mang về trước.”
Đúng lúc này bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa là Hạ Văn Hải trở về, trong tay còn mang theo thức ăn đưa vào trong tay Khương Tĩnh Vân.
“Tĩnh Vân, hai đứa nhỏ đó đâu?”
Khương Tĩnh Vân bước lên đối diện vẻ mặt vẫn mang theo nghi ngờ: “Văn Hải chính là họ?”
“Hai đứa nhỏ này…”
Hạ Văn Hải liếc nhìn khuôn mặt Lý Tư Nguyên sững sờ: “Thật sự giống…”
“Rất giống với mẹ cháu.”
Lý Tư Nguyên cũng nhìn Hạ Văn Hải.
Thật ra anh ta chỉ thoáng nhìn qua đã nhận ra người này chính là bác hai của anh ta.
Ngoại hình cũng rất giống với ông cụ, bác cả và họ.
“Chào bác hai, cháu gọi là Lý Tư Nguyên.”
“Chào bác hai nha, cháu là Lý Tư Tư.”
Đôi mắt Hạ Văn Hải bỗng nhiên có chút ướt át, ông thở dài mở miệng nói.
“Ông cụ có lẽ chưa tha thứ cho bác đi.”
Lý Tư Nguyên thở dài nói: “Ông cụ nói, trừ khi bác quỳ xuống cầu xin ông ấy với lại nhận ra lỗi lầm”
“Nếu không đừng nghĩ quay lại nhà họ Hạ…”
“Bác cả, bác ba, bác tư và mẹ đều rất như ngài, rất hy vọng bác trở về.”
“Đặc biệt là mẹ thường ngẩn người đứng sang một bên, mà còn nhặt những tấm ảnh chụp chung khi còn bé của mọi người.”
Hạ Văn Hải lắc đầu cười khổ.
Chợt ông hỏi: “Lần này đến chắc không phải là vì bác, mà là Tiểu Bạch nhà bác đi?”
Lý Tư Nguyên cũng chậm rãi gật đầu: “Ông cụ rất mong muốn anh Tiểu Bạch quay lại nhà họ Hạ nhận tổ quy tông.”
“Anh Tiểu Bạch năm nay cũng mười tám tuổi phải không?”
------
Dịch: MBMH Translate