Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 292 - Chương 292: Hôm Nay Cô Ấy Cũng Sẽ Đến Chứ?

Chương 292: Hôm Nay Cô Ấy Cũng Sẽ Đến Chứ? Chương 292: Hôm Nay Cô Ấy Cũng Sẽ Đến Chứ?

Chỉ có thể nhấp môi che ý cười, đem rượu vang trong ly một hơi uống cạn.

Một nam sinh bên cạnh Tần Thọ Sinh cũng cười ha hả.

“Được rồi được rồi, hôm nay mọi người đến họp mặt là vui rồi.”

“Dù sao buổi họp lớp hôm nay cũng có Tần thiếu trả tiền.”

“Tần thiếu vẫn là cường hào trước sau như một nhỉ." Một đám nam sinh a dua nịnh hót nhao nhao kính rượu.

Tô Tĩnh Di tỏ vẻ khinh thường, trong lòng cũng lười không nói ra, năm đó tên Tần Thọ Sinh này có theo đuổi cô vài lần.

Không thể không nói gia cảnh của anh ta rất ưu việt, vẻ ngoài cũng không tệ.

Lúc trước thiếu chút nữa là bị hắn cho vào tròng.

Cũng may có một lần cô nhìn thấy tên này đang ôm ấp cô gái khác ở quán bar.

Mặc dù không vạch trần anh ta, nhưng cô cũng không còn chút cảm tình gì với người này cả, vẻn vẹn chỉ còn lại chút tình nghĩa bạn học mà thôi.

Dù sao cũng là bạn học, nếu có thể không đắc tội, thì vẫn là không nên đắc tội thì hơn.

"Ai ya, đây không phải là Tĩnh Di sao, đã lâu không gặp?" Vào lúc này một cô gái ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, mặc áo cúp ngực, dáng người yểu điệu đi tới.

Cô ta thuộc loại trang điểm quyến rũ gợi cảm! Từ màu phấn nền đến màu son đỏ đều toát lên vẻ quyến rũ.

Phối hợp với tất chân đen làm cho cả người icoo ta toát lên vẻ câu dẫn vô cùng.

Cùng đi với cô còn có một chàng trai rất đẹp trai, hai người tay trong tay, vừa nhìn đã biết là quan hệ tình nhân.

Tô Tĩnh Di căn bản không cần nhìn mặt cô ta, chỉ cần nghe giọng điệu chán ghét kia liền biết đối phương là ai... Ngũ Mỹ Kỳ.

Nhớ hồi đó hai người đều là hoa khôi nhất lớp. Tô Tĩnh Di thuộc loại dù có chuyện gì cũng luôn điềm đạm nho nhã.

Mà Ngũ Mỹ Kỳ này lại thuộc loại tương đối kiêu căng.

Ngũ Mỹ Kỳ bá vai Tần Thọ Sinh cười nói: "Tĩnh Di, lâu như vậy không gặp, hẳn là có bạn trai rồi đi?"

“Đúng rồi, vị này là bạn trai tôi, tên Tiết Thành, mọi người hẳn là quen biết nhau cả, anh ấy là lớp trưởng lớp bên cạnh.”

Mấy nam sinh phụ họa nói.

“Chúng tôi đương nhiên là biết anh Tiết, năm đó anh ấy là đội trưởng đội bóng rổ của trường, thường xuyên chơi bóng cùng nhau.”

“Còn nhớ trong trận đấu với trường bên cạnh, chính anh Tiết đã ném một quả ba điểm ở mười giây cuối cùng, giúp đội ta giành được chiến thắng mà.”

Một số ít nam sinh thấy thế đều tỏ ra hâm mộ cùng ghen tị, mỹ nữ thầm mến thời trung học của bọn bị người ta cuỗm mất rồi.

Nhưng anh ta giàu có như vậy, vẫn nên nịnh nọt vài câu thì hơn.

Với cái xã hội coi trọng vật chất như hiện tại, họp lớp cũng chỉ là chỗ để khoe khoang, tạo mối quan hệ mà thôi.

Tần Thọ Sinh và Tiết Thành cũng rất quen thuộc chạm cốc với nhau, năm đó bọn họ cũng coi như là bạn bè.

Tiết Thành gật đầu: "Thời gian là ngay trước tết dương lịch."

“Đến lúc đó mọi người nhất định phải tới uống rượu mừng, quà thì khỏi đi!”

Mọi người lại là thi nhau a dua nịnh hót. Ngũ Mỹ Kỳ cũng rót một ly rượu đi tới trước mặt Tô Tĩnh Di.

“Lúc đó chúng ta là những cô gái xinh đẹp nhất lớp, nhớ lúc đó có rất nhiều nam sinh theo đuổi cậu nha.”

“Chắc cũng có bạn trai rồi nhỉ?"

Tần Thọ Sinh cũng đưa mắt nhìn về phía Tô Tĩnh Di, vài năm không gặp cô càng ngày càng thêm xinh đẹp, khiến trái tim đã nguội lạnh của anh ta một lần nữa rực cháy.

Nào có người đàn ông nào không muốn ở bên nữ sinh mình thầm thích năm đó.

Tô Tĩnh Di vốn định nói không có bạn trai, nhưng cô nghĩ tới Hạ Tiểu Bạch.

“Tôi không có bạn trai…”

“Có điều tôi có người mình thích rồi.”

“Đúng rồi, Hạ Tiểu Bạch tới chưa?”

Các nam sinh khi nghe thấy Tô Tĩnh Di nói cô vẫn chưa có bạn trai thì đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng kế tiếp cô lại nói mình đã có người trong lòng, khiến bọn họ có chút khó chịu.

Tần Thọ Sinh đã tiến lên trước một bước, cầm trong tay một ly rượu, tỏ vẻ anh ta muốn theo đuổi Tô Tĩnh Di một lần nữa.

Làm cho những chàng trai khác không dám tơ tưởng.

Nhưng Tô Tĩnh Di vừa rồi đột nhiên hỏi Hạ Tiểu Bạch có tới chưa là có ý gì?

Tần Thọ Sinh nhíu mày: "Hạ Tiểu Bạch? Cậu nói cái tên ẻo lả kia sao?”

Giọng điệu anh ta cực kỳ khinh thường: "Chính là cái người thường xuyên ở cùng một chỗ với đồ nhà quê Lý Thư Đình kia.”

Tô Tĩnh Di nhíu mày, khóe miệng mang theo vẻ khinh thường.

“Tần Thọ Sinh, Lý Thư Đình cũng không phải đồ nhà quê gì, dù sao cậu trông thấy cậu ấy sẽ biết.”

“Hôm nay cô ấy cũng sẽ đến chứ?"

“Tiểu Bạch cũng không phải dạng ẻo lả gì, tôi cũng rất thích cậu ấy.” Cô hất tóc nói.

Tần Thọ Sinh thấy Tô Tĩnh Di nói thích Hạ Tiểu Bạch, những người xung quanh cũng bắt đầu nhìn về phía anh ta, nhất thời khiến hắn cảm thấy không còn chút mặt mũi.

Tất cả mọi người đều nhìn ra được anh ta thích Tô Tĩnh Di, nhưng đối phương lại nói thích một cái ẻo lả làm cho hắn mất mặt như vậy.

Tiết Thành cũng là loại người không sợ phiền phức, anh ta đi tới trước mặt Tần Thọ Sinh, vỗ vai nói.

“Tên Hạ Tiểu Bạch kia là ai vậy, có cần tôi giúp cậu không?”

Tần Thọ Sinh uống một chén rượu giải sầu: "Chỉ là một tên trắng trẻo ẻo lả mà thôi, rõ ràng là con trai mà khuôn mặt không khác gì con gái."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment