Nghe được câu trả lời của Hạ Tiểu Bạch, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thư Đình lại đỏ bừng, ây da, Tiểu Bạch thật biết tán tỉnh quá~(∩???∩)
"Ừm......Ừm, cậu có bạn gái chưa ?" Ánh mắt cô đầy mong đợi nhìn Hạ Tiểu Bạch, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Hạ Tiểu Bạch không suy nghĩ nhiều, chỉ mỉm cười nói : "Có chứ, bạn gái mới quen năm nay."
“Cậu có bạn trai chưa ?” Hạ Tiểu Bạch cũng nhìn Lý Thư Đình.
"Cậu xinh đẹp như vậy, chắc là có nhiều chàng trai theo đuổi lắm phải không ?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thư Đình trong nháy mắt trở nên trắng bệch, đôi bàn tay trắng nõn siết chặt mép váy.
Hạ Tiểu Bạch cũng nhận thấy vẻ mặt của cô có gì đó không ổn.
"Thư Đình, cậu không sao chứ ? Không phải là lại bị hạ đường huyết nữa chứ ? Tôi nhớ vừa rồi đưa cho cậu một viên kẹo, cậu đã ăn rồi mà."
“Lúc trước khi còn học cấp ba, tôi thường xuyên mang kẹo theo bên mình, để tránh cậu bị hạ đường huyết.”
Lý Thu Đình lắc lắc cái đầu nhỏ, tâm trạng rất chán nản, dáng vẻ có chút hồn bay phách lạc.
Cho đến khi thang máy đến, cô vẫn ngẩn người ra đó.
“Thư Đình ?” Hạ Tiểu Bạch thấy cô không có phản ứng liền gọi : “Chắc là tầng tám nhỉ ?”
Lúc này Lý Thư Đình mới phản ứng : "Ừ ừ, tới rồi."
Nhìn thấy dáng vẻ không ổn của cô, Hạ Tiểu Bạch hỏi : "Cậu sao vậy ? Có vẻ như không vui vậy ?"
Lý Thư Đình lắc lắc đầu, cố gắng nhẹ nhàng, mỉm cười ngọt ngào với anh.
"Không có gì ? Hôm nay là buổi họp lớp, vui vẻ là được."
Đột nhiên cô lại nói : “Thật ra, bố tớ muốn tớ đi xem mắt.”
Hạ Tiểu Bạch sững sờ : "Tôi nhớ là cậu… ?" Trong kí ức của anh, Lý Thư Đình là do ông bà nội nuôi lớn.
Sau khi bố mẹ cô ly hôn, thì bỏ lại cô ở nhà bà nội rồi biến mất không thấy đâu.
Lý Thư Đình chỉ là mặt không cảm xúc, nói : “Ông ấy lại quay lại rồi.”
"Bây giờ, có công ty riêng ở của mình ở Yên Kinh."
“Ông ấy muốn tớ xem mắt với một công tử giàu sang quyền thế ở Yên Kinh.”
Hạ Tiểu Bạch cũng không suy nghĩ nhiều : "Gả vào gia đình quyền thế là ước mơ của rất nhiều cô gái, thực sự chúc mừng cậu."
Lý Thư Đình vô cùng tức giận, không ngờ rằng nhiều năm không gặp anh vẫn thẳng và ngốc nghếch như vậy.
Đôi mắt trong veo ấy có chút ươn ướt, nhưng cô kiên quyết kìm lại.
Cô có chút kích động giơ chân lên, giày cao gót giẫm lên chân anh chàng này.
" y da."
“Đau.” Hạ Tiểu Bạch lại không nói nên lời nhìn Lý Thư Đình : “Sao đột nhiên cậu lại giẫm lên chân tôi ?”
“Chẳng lẽ người càng xinh đẹp thì tính tình càng trở nên tệ hơn sao ?”
"Quả nhiên, con gái càng xinh đẹp thì tính tình càng khó mà nắm bắt…..."
Lý Thư Đình cắn nhẹ bờ môi đỏ mọng, đôi chân thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng dậm dậm xuống sàn nhà, khuôn mặt xinh đẹp tức giận phồng lên.
Thậm chí còn dùng cái đầu nhỏ cụng mạnh vào vai Hạ Tiểu Bạch.
"Nhưng tớ đã có người mình thích rồi. Dù sao đi đến buổi xem mắt này thì cũng chắc chắn sẽ không thành."
"Càng huống hồ, mấy công tử bột nhà giàu sang quyền thế đó, tớ còn không biết chắc."
"Ba năm này tớ vẫn luôn ở Yên Kinh, Yến Kinh quả thực vô cùng phồn hoa và hiện đại hóa."
"Nhưng con người ở đó cũng rất vật chất, bọn họ chỉ quan tâm đến tiền bạc, mối quan hệ, quyền lực, lại càng đấu đá lẫn nhau."
"Có tiền quả thực là rất tốt, tớ thừa nhận, tớ cũng thích một cuộc sống giàu có, không phải bị đói".
“Ông bà nội cũng không cần phải làm việc vất vả nữa, tớ có thể ăn mặc trang điểm xinh đẹp”.
"Nhưng tớ chỉ muốn sau khi giàu có thì vẫn có thể sống trong thế giới nhỏ của riêng mình, ở bên cạnh người mình thích."
“Tớ không thích kiểu cuộc sống thượng lưu ở Yên Kinh”
Hạ Tiểu Bạch xoa đầu cô : “Nếu không thích thì không đi, bản thân vui vẻ là được.”
Lý Thư Đình mím môi, cúi đầu, nhưng bố cô không cho phép.
Hơn nữa, gần đây cô phát hiện ra công ty của bố cô hình như đang gặp khó khăn.
Cô không nói ra, cho dù có nói ra thì Hạ Tiểu Bạch cũng không thể làm gì được.
Dù sao đi nữa, đến lúc đó đi xem mắt nếu đối phương thích cô, cô có chết cũng sẽ không gả cho cái gã đáng ghét đó.
Hai người bước vào câu lạc bộ trong khách sạn, một nhóm người đang cùng nhau ca hát và uống rượu.
Tô Tĩnh Di có chút nghi hoặc, sao hai người vẫn chưa quay lại.
"Chẳng lẽ bọn họ thực sự đã nối lại tình xưa, bỏ mặc chúng ta sao ?"
Ngô Tử Diệu lộ ra dáng vẻ ghen tị đố kị.
"Tôi chỉ có thể nói rằng, năm đó Tiểu Bạch đã đầu tư rất tốt, Lý Thư Đình là một cổ phiếu siêu tiềm năng."
Một cô gái tóc dài bên cạnh “xì” một tiếng, nói : "Trước đây, khi Lý Thư Đình là một cô gái quê mùa, đám con trai mấy người, người nào người nấy đều bắt nạt cô ấy, tránh xa cô ấy. Chỉ có Hạ Tiểu Bạch là thường xuyên đi theo cô ấy để học thêm."
“Bây giờ người ta trở nên xinh đẹp thì lại biến thành kẻ lụy tình.”
Mấy đứa con trai đó cũng mang vẻ mặt thất vọng, chẳng lẽ thích con gái đẹp là sai sao ? Có sai đâu.
Ai mà không thích xinh đẹp và ghét xấu xí chứ.
Người xưa cũng có câu nói : Tây Thi rơi lệ, tôi thấy mà thương xót. Đông Thi bắt chước, chẳng qua là làm trò cười cho người khác.
------
Dịch: MBMH Translate