Lúc Lý Thư Đình mở mắt ra thì mới phát hiện mình đang nằm trên đùi Hạ Tiểu Bạch….. cô nhỏ giọng gọi một tiếng: “Không được…tôi chóng mặt quá.”….. Rồi hai mắt cô tối sầm hôn mê bất tỉnh thêm lần nữa.
Hạ Tiểu Bạch... ... ... . Anh nhìn xung quanh một chút, trên hành lang cũng chỉ có mỗi hai người họ, không còn ai khác.
“Hệ thống, cứu mạng, rốt cuộc cô gái này bị sao thế?”
Lúc này Hạ Tiểu Bạch chỉ có thể xin hệ thống giúp đỡ.
m thanh thiếu nữ khinh bỉ của hệ thống vang lên: “Sau khi hệ thống kiểm tra, có thể cô gái này hoàn toàn khỏe mạnh không đáng ngại.”
Hạ Tiểu Bạch muốn mắng thành tiếng: “Không có vấn đề gì? Chỉ có mấy phút mà đã ngất hai lần mà cậu lại bảo cơ thể khỏe mạnh.”
Hệ thống thở dài bằng chất giọng thiếu nữ.
"Cô ta chỉ ngất xỉu vì hưng phấn quá độ mà thôi, cách xử lý cũng rất đơn giản.”
Hạ Tiểu Bạch: "Cậu nói tiếp đi, tôi cũng không phải bác sĩ, có thể đừng thừa nước đục thả câu được hay không."
Hệ thống cười hắc hắc nói: "Chỉ cần hô hấp nhân tạo cho cô ta đến khi tỉnh lại là được.”
Hạ Tiểu Bạch: "Cậu không gạt tôi chứ? Hơi thở của cô ấy có vẻ rất ổn định.”
Hệ thống: "Có tin hay không thì tùy cô."
Hạ Tiểu Bạch còn có thể thế nào.
Anh nhìn nuốt nước bọt nhìn đôi môi anh đào của cô, chỉ còn cách làm theo mặc dù cảm thấy rất phi logic.
Dù bình thường hệ thống rất bỉ ổi nhưng tuyệt đối sẽ không hại người, dù có hố cũng chỉ hố mỗi ký chủ là anh.
Hạ Tiểu Bạch chậm rãi đặt Lý Thư Đình nằm trên sàn, đỡ đầu cô ngửa ra sau, cố hết sức để cô có thể hô hấp dễ dàng.
Anh dùng một tay nâng cằm cô gái lên, một tay khác nắm lấy chiếc mũi nhỏ.
Nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, Hạ Tiểu Bạch hít sâu một hơi rồi cúi người hướng về phía đôi môi anh đào của cô.
Cảm giác đầu tiên khi anh chạm vào môi Lý Thư Đình chính là sự mềm mại, còn có sự ngọt ngào của kẹo.
Sau khoảng ba phút hô hấp nhân tạo, Lý Thư Đình từ từ tỉnh lại, cảm thấy hình như có gì đó dán lên môi mình.
Thơm quá, thơm quá, có một hương vị thơm mát ngọt ngào đang được thổi vào miệng mình.
Cô mở mắt ra thì phát hiện Hạ Tiểu Bạch đang hô hấp nhân tạo cho mình.! ! ! ! ∑(? Д)
Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng như táo đỏ, suýt chút nữa đã ngất đi lần nữa.
Lý Thư Đình nhắm chặt hai mắt... Chỉ cần mình giả vờ ngất thì Hạ Tiểu Bạch sẽ hô hấp nhân tạo cho mình liên tục như thế.
Lý Thư Đình không hề nhúc nhích, để mặt cho đối phương chăm chú dán lấy môi mình.
Cô chỉ cảm thấy môi Hạ Tiểu Bạch đặc biệt mềm mại và ngọt ngào làm cô tham lam muốn ôm hôn người ta.
Lý Thư Đình không thể khống chế được sự cuồng loạn trong tim mình.
Năm phút sau... ...
Mồ hôi đã làm ướt đẫm cái trán của Hạ Tiểu Bạch, mấy giọt còn chảy lên mặt Lý Thư Đình.
"Này, hai người không sao chứ?” Nhưng đúng lúc này có một bảo vệ thấy tình huống bên này nên đã đi tới hỏi thăm.
Đột nhiên có người xuất hiện làm Lý Thư Đình bị dọa nên đã từ từ bò dây.
Cô nhìn về phía bảo vệ: "Chúng tôi không sao, anh cứ đi đi.”
Bảo vệ gãi đầu một cái: "Người trẻ bây giờ thực biết chơi "
Hạ Tiểu Bạch ? : "Cậu tỉnh rồi?"
Lý Thư Đình đưa tay lên hất mấy sợi tóc dính trên trán, gương mặt đỏ bừng, cắn cắn môi: “Cảm ơn Tiểu Bạch đã cứu tôi một mạng.”
Hai người bước vào thang máy, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Hạ Tiểu Bạch nhìn Lý Thư Đình đứng bên cạnh mình.
Ánh mắt đối phương vẫn còn ngại ngùng, khuôn mặt xinh đẹp có chút ửng hồng, nhìn vô cùng quyến rũ.
Chẳng lẽ cô vẫn còn xấu hổ vì việc hô hấp nhân tạo vừa rồi hay sao ?
Không thể không thừa nhận, cô gái này bây giờ thực sự rất đẹp.
Mặc chiếc váy hoa nhí Chanel màu trắng tuyệt đẹp, làm nổi bật vòng eo thon và cặp đùi thon trắng nõn.
Khuôn mặt thiếu nữ trắng ngần mỹ lệ, mặt mộc với một chút phấn trang điểm, xinh đẹp rung động lòng người, dái tai trắng nõn mềm mại đeo đôi khuyên tai tinh xảo, toàn thân toát ra vẻ tươi tắn và thanh nhã.
Vô cùng quyến rũ, ngay cả góc nghiêng khuôn mặt cũng hoàn mỹ không chút tì vết đến vậy, vô cùng nhẹ nhàng.
"Ừm, Tiểu Bạch, mấy năm không gặp, cậu càng ngày càng….xinh…. đẹp trai hơn rồi..." Lý Thư Đình nhỏ nhẹ nói.
Hạ Tiểu Bạch cũng không biết mở miệng thế nào, anh không giỏi nói chuyện với con gái. Từ trước tới giờ, anh luôn là người được các cô gái tán tỉnh.
"Cậu cũng càng ngày càng xinh đẹp, bây giờ chắc chắn là một cô gái xinh đẹp người gặp người thương rồi.”
"Không còn là cô gái quê mùa như trước nữa."
Lý Thư Đình dùng tay vén mấy sợi tóc đen tung bay trong gió, ánh mắt có phần lảng tránh nhìn về phía khác.
Mím đôi môi anh đào, giọng điệu có vẻ ngượng ngùng : "Vậy cậu có thích tớ của bây giờ không ?"
Hạ Tiểu Bạch cũng không biết bị làm sao nữa, đột nhiên buột miệng nói ra : "Tôi cũng thích cậu của trước đây."
------
Dịch: MBMH Translate