Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 313 - Chương 313: Có Thể Quen Biết Nhân Vật Lớn Nào Chứ?

Chương 313: Có Thể Quen Biết Nhân Vật Lớn Nào Chứ? Chương 313: Có Thể Quen Biết Nhân Vật Lớn Nào Chứ?

Hùng Sơ Mặc ha hả cười nói: "Như vậy đi, nếu như cậu nguyện ý ở cùng một ít khách hàng của khách sạn chúng tôi, chuyện này coi như xong."

“Nếu không, tôi sẽ để cậu đẹp mặt!”

Tiết Thành trực tiếp nổi giận, thế mà dám bảo nữ thần của hắn ta đi tiếp khách!

"Cmn không phải chỉ là ba mươi vạn thôi sao, ông đây dùng tiền tiêu vặt một tháng bồi thường là được!"

Nếu như có thể đạt được trái tim thiếu nữ của Bạch nữ thần, bỏ ba mươi vạn rất đáng.

Khóe miệng Hùng Sơ Mặc hơi nhếch lên: "Cậu cảm thấy bây giờ bồi thường tiền là xong sao?

Em họ của tôi bị các người đả thương, đây cũng không phải là vấn đề tiền bạc có thể giải quyết được.”

“Ba mươi vạn đối với khách sạn đẳng cấp như chúng tôi mà nói chỉ là chút nước.”

“Dù sao hôm nay nếu tên nhóc này không ở lại, chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Các người xem mà làm đi! Hoặc là lựa chọn đeo vòng tay bạc!”

Hắn ta và Tần Thọ Sinh đều mang dáng vẻ đắc ý nhếch khóe miệng.

Sau đó vung tay lên để cho hơn hai mươi tên bảo an bao vây bọn Hạ Tiểu Bạch.

“Hôm nay người đánh nhau ở chỗ này một người cũng đừng nghĩ rời đi! Cmn chứ!”

“Lão hổ không phát hỏa thật sự coi bọn này là Hello Kitty à!”

Mập mạp có chút luống cuống: "Tiết ca làm sao bây giờ, bọn họ đang cố ý làm khó dễ chúng ta.”

Tiết Thành còn muốn nói chuyện.

Nhưng bị một ánh mắt của Hùng Sơ Mặc sai vài bảo vệ xách gậy lên đánh cho một trận tơi bời.

Hơn nữa còn kéo vào WC, truyền ra một trận kêu rên.

Cao Anh Quyền thuộc loại người tính tình nóng nảy, vừa mới tiến lên một bước.

Đã bị bảo vệ đánh một gậy vào chân, tiếng xương cốt vỡ vụn truyền ra "Răng rắc".

Anh ta kêu rên quỳ rạp xuống đất, sau đó lại là một trận quyền đấm cước đá.

Đám người này đều lấy Tiết Thành cầm đầu, hiện tại không có đầu lĩnh trong lòng cũng bắt đầu luống cuống.

Dù sao bọn họ cũng chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp, chưa từng thấy cảnh tượng hung ác như vậy.

Đánh mấy trận nho nhỏ còn được, gặp phải nhân vật tàn nhẫn trong xã hội sợ thì sợ đến mức chân mềm nhũn.

“Tiểu Bạch làm sao bây giờ?” Tô Tĩnh Di cũng luống cuống, ôm cái đầu nhỏ, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

“Nếu không chúng ta liều mạng!”

Hạ Tiểu Bạch bất đắc dĩ nhìn Tô Tĩnh Di, sờ sờ đầu nhỏ của cô.

"Làm con gái có thể đừng động tí là la đánh đòi giết được không."

Tần Thọ Sinh và Hùng Sơ Mặc nhìn Hạ Tiểu Bạch: "Suy nghĩ thế nào?”

“Tôi khuyên cậu vẫn nên tắm rửa sạch sẽ chờ đi, không chừng còn có phú bà coi trọng.”

"Đương nhiên cũng có thể là đàn ông~."

Hạ Tiểu Bạch bất đắc dĩ lấy di động ra, chuẩn bị gọi cho Hoàng Cảnh Trạch.

May mắn nơi này là địa bàn của người này, nếu không anh cũng không biết làm sao bây giờ.

Trừ phi phóng thích mị hoặc làm cho toàn bộ những người này khuynh đảo ở dưới váy của anh.

Nếu làm như vậy đến lúc đó cũng là một phiền toái.

Bỗng nhiên có nhiều liếm cẩu chất lượng cao thấp không đồng đều như vậy.

Hùng Sơ Mặc ngược lại dùng vẻ mặt xem kịch vui nhìn Hạ Tiểu Bạch.

Nơi này chính là chuỗi khách sạn nhà họ Hoàng.

Gia tộc họ Hoàng về cơ bản là gia tộc đứng đầu toàn thành phố Tân Hải. Chuỗi khách sạn trải rộng khắp Hoa Hạ.

Đặc biệt khi ở trong tỉnh chính là địa đầu xà.

“Ha ha, hôm nay trừ tôi ra không ai có thể cứu được cậu.”

"Tốt hơn hết là cậu nên gọi cho ai đó người có thế lực nhất."

Hoàng Cảnh Trạch đang làm cơm chiều trong phòng làm việc.

Nhìn bầu trời chiều xinh đẹp ngoài cửa sổ, nếu có mỹ nhân làm bạn thì thật tốt đẹp mà.

Anh ta không khỏi nhớ đến mỹ nhân ngày đó đánh đàn vì anh ta.

Nụ cười xinh đẹp của đối phương lúc nào cũng ưu nhã mỹ lệ như vậy.

Nhưng từ sau ngày đó.

Thái độ của Hạ Hiểu Bạch đối với anh ta dường như lại lãnh đạm hơn rất nhiều.

Thỉnh thoảng cũng trả lời tin nhắn của anh ta, nhưng nhiều nhất cũng chỉ một câu hai ba chữ.

Đều là: Ừ, ừ, phải tắm rồi, chuẩn bị đi ngủ, tạm biệt.

Đúng lúc này WX của anh ta vang lên.

Hoàng Cảnh Trạch nhíu mày, anh ta ghét nhất là lúc nấu cơm bị người ta quấy rầy.

Nhưng khi nhìn thấy avatar của đối phương thì cả người run rẩy đứng lên.

Kích động đến độ tay cũng có chút cầm không vững: "Tiểu thư Tiểu Bạch chủ động nhắn WX cho mình!"

Sau khi kết nối rất nhanh đã truyền đến giọng nói dễ nghe có chút áy náy của Hạ Hiểu Bạch.

Chỉ đơn giản nghe vài câu là hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Vẻ mặt Hoàng Cảnh Trạch tức giận, nếu dám đánh chủ ý lên người nữ thần của anh, anh sẽ không để yên đâu.

“Yên tâm đi tiểu thư Tiểu Bạch, hắn ta thế mà ngay cả em cũng dám đùa giỡn, bây giờ anh sẽ lập tức qua.”

“Hùng Sơ Mặc hắn ta chết chắc rồi!”

“Anh thề, dù là Thiên Vương lão tử cũng không giúp được hắn ta!!!” (▼皿▼)

Hùng Sơ Mặc thấy dáng vẻ nghiêm túc của Hạ Tiểu Bạch không khỏi bật cười.

“Sao rồi tìm được chỗ dựa rồi? Tôi ngược lại muốn nhìn xem người nào dám quản chuyện của tập đoàn khách sạn nhà họ Hoàng!”

Tần Thọ Sinh cũng khinh thường cười nói: "Những người này đều là bọn mọt sách chưa đi ra ngoài xã hội, chưa thấy qua việc đời."

“Có thể quen biết nhân vật lớn nào chứ?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment