Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 314 - Chương 314: Thiên Hạ Không Có Bữa Tiệc Nào Là Không Tàn.

Chương 314: Thiên Hạ Không Có Bữa Tiệc Nào Là Không Tàn. Chương 314: Thiên Hạ Không Có Bữa Tiệc Nào Là Không Tàn.

Ánh mắt Ngô Tử Diệu cũng ngưng trọng nhìn Hạ Tiểu Bạch.

“Nếu là nam tử hán đại trượng phu, huynh đệ chúng ta cùng nhau xông lên liều mạng!”

“Tôi cũng không tin bọn họ dám giết người!”

Hạ Tiểu Bạch bất đắc dĩ đỡ trán, bây giờ anh quả thật đã không phải nam tử hán đại trượng phu gì cả... Ai.

(ó﹏ó)

“Tôi nói này cậu có thể đừng kích động như vậy được không?”

Không thấy anh đã gọi cứu binh sao?

Tần Thọ Sinh cười hắc hắc nói: "Anh họ, nếu như là em thì em sẽ không nói nhảm cùng bọn họ đâu.”

Hùng Sơ Mặc cũng đã chờ đến độ có chút không kiên nhẫn.

“Thời gian đã đến, bảo an các người đi lên bắt người cho tôi!”

“Mẹ nó... Tôi xem ai dám động thủ!” Đúng lúc này một âm thanh hô lên.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc tây trang đi giày da, thân cao 1m8, ăn mặc sạch sẽ, tướng mạo coi như anh tuấn đi ra.

Anh ta đeo một chiếc Rolex đắt tiền trên cổ tay, đi giày da cao cấp, khuôn mặt tương đối âm trầm.

Dáng vẻ của anh ta như bá đạo tổng tài, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hùng Sơ Mặc.

“Là ai bảo các người làm xằng làm bậy ở chỗ này! Mau tản ra cho tôi!”

Những bảo an này thường xuyên ra vào khách sạn đương nhiên liếc mắt là nhận ra vị tổng tài cơm khô này. Không đúng hẳn là tổng tài bá đạo.

Tần Thọ Sinh không nhận ra anh ta, chỉ vào anh ta quát lớn.

“Mẹ kiếp! CMN mày là ai, chúng tao làm việc còn cần mày dạy à!”

Hùng Sơ Mặc trở tay tát một cái vào mặt Tần Thọ Sinh.

"CMM, mẹ mày có phải mắt mù hay không, đây là Hoàng thiếu chưởng môn tương lai của tập đoàn Hoàng thị chúng tôi!"

Hắn ta hấp tấp đi đến gần, vẻ mặt nịnh nọt.

Cực kỳ giống tên quản lý đại sảnh nịnh nọt hắn ta cách đây không lâu. Cực kỳ thực tế.

“Hoàng thiếu, sao ngài lại đích thân tới đây?”

"Yên tâm chỉ là mấy thanh niên không có mắt đang làm loạn, tôi đang cho bảo vệ bắt bọn họ lại."

Tần Thọ Sinh bối rối, người trước mắt chính là vị Hoàng thiếu cơm khô trong truyền thuyết kia! Đây chính là nhân vật lớn hàng real!

“Thì ra là Hoàng thiếu, rất xin lỗi, là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn.”

Hùng Sơ Mặc trừng mắt nhìn Tần Thọ Sinh bảo anh ta nhanh chóng lui ra.

"Hoàng thiếu, hay là ngài đi về trước đi, miễn cho bản thân thể của ngài, tôi sẽ nhanh chóng xử lý mấy người gây chuyện này."

"Rõ ràng người gây sự trước là Tần Thọ Sinh." Một giọng nói thanh thúy khó phân biệt nam nữ bỗng nhiên vang lên.

Hạ Tiểu Bạch chậm rãi đứng dậy: "Rõ ràng là người này ra tay trước!”

“Bạn tôi mới giúp tôi đánh lại.”

Vẻ mặt Tần Thọ Sinh phẫn nộ: "Mày cái tên ẻo lả chết tiệt này, ông đây căn bản không đụng đến mày, là mày giả vờ ngã sấp xuống đất.”

Hoàng Cảnh Trạch đưa ánh mắt dừng ở trên người thiếu nữ tóc ngắn vừa đứng ra này.

Cô mặc áo T - shirt màu trắng sạch sẽ, thân hình thon dài với tỉ lệ hoàn mỹ hơi co lại, tựa hồ đang thiếu cảm giác an toàn.

Gió mát thổi qua thổi tan tóc mái trên trán cô, lộ ra cặp mắt như băng tinh kia, lúc này lại hiện ra gợn sóng nhàn nhạt tràn ngập thương cảm.

Chỉ một giây thôi.

Hoàng Cảnh Trạch lập tức nhận ra mỹ nhân tóc ngắn này chính là Hạ Tiểu Bạch người mà anh ta ngày nhớ đêm mong.

Nhưng vì sao cô lại cắt tóc ngắn? Còn ăn mặc như một cậu bé!

Anh ta trở tay đấm một đấm vào bụng Tần Thọ Sinh.

“Cmm, ngay cả bạn của tao mày cũng dám bắt nạt!”

Hùng Sơ Mặc còn chưa kịp phản ứng.

Hoàng Cảnh Trạch lại vung tay lên: "Bảo người cắt chức hai tên này, ném ra khỏi khách sạn của chúng ta."

Hơn hai mươi tên bảo an trực tiếp làm theo, ông chủ mở miệng, căn bản không hề do dự tí nào.

Quản lý đại sảnh đứng ở nơi đó run lẩy bẩy.

Hắn ta đã lăn lộn mười mấy năm ở đây, đã sớm thấy rõ đạo lý đối nhân xử thế.

Đặc biệt là khi nhìn ánh mắt ẩn ý đưa tình của Hoàng Cảnh Trạch với chàng trai xinh đẹp kia là biết.

Thì ra Hoàng thiếu của bọn họ cũng thích kiểu như này!!! (???)

Người đồng đạo!!! (??¤w¤)

Lập tức lăn bò đến trước mặt Hạ Tiểu Bạch dập đầu.

“Vị tiểu huynh đệ này, tôi không biết cậu và Hoàng thiếu là... Là loại quan hệ đó!”

Hoàng Cảnh Trạch cũng đi đến trước mặt Hạ Tiểu Bạch.

Ánh mắt anh ta dịu dàng biết bao, tình yêu đã hiện ra ngập tràn trên khuôn mặt.

Thậm chí còn giơ tay lên muốn sờ đầu Hạ Tiểu Bạch.

Bị Hạ Tiểu Bạch trực tiếp né tránh: "Hoàng thiếu...”

Anh chỉ cảm thấy da đầu có chút tê dại, nếu như chung quanh không có người quen anh ngược lại có thể ứng phó tự nhiên.

Nhưng bây giờ Ngô Tử Diệu, Tô Tĩnh Di đều đang trợn mắt há hốc mồm nhìn anh.

Trong mắt tràn ngập sự không thể tưởng tượng nổi.

Ngô Tử Diệu giơ tay vỗ vỗ bả vai Hạ Tiểu Bạch: "Tôi hiểu, tôi biết rồi.”

"Đôi khi tình yêu cũng là một loại dũng khí, tình yêu không cần phải phân biệt giới tính."

"Anh em ủng hộ cậu."

Ánh mắt Tô Tĩnh Di lấp lánh tỏa sáng, tâm hồn hủ nữ của cô bắt đầu thức tỉnh.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment